“Thật xin lỗi, quên em đi!” Trên mặt Hàn Mộ chỉ còn nhàn nhạt cùng nổi khổ sở.
Chỉ có quên cô, anh Bằng mới có thể vượt qua khoảng thời gian hạnh phúcnày. Hạnh phúc đối với cô mà nói đã trở thành xa xỉ, là cô làm khôngđược, cũng không cho nổi!
“Quên em?” Bước chân Châu Tiêu Bằng lảo đảo một cái, “Tiểu Mộ, em. . . . .”
“Anh Bằng thật xin lỗi. Tiểu Mộ chỉ là hi vọng anh hạnh phúc.” Đôi mắt Hàn Mộ rủ xuống, che giấu vẻ đau xót trong mắt.
Nếu đây là lựa chọn tốt nhất, đó là đương nhiên muốn cười nói gặp lại, gặp lại tất cả người tốt đẹp, tất cả chuyện tốt đẹp!
“Không.” Châu Tiêu Bằng tiến lên một bước, cầm thật chặt cánh tay Hàn Mộ, “TiểuMộ, tại sao em có thể có ý như vậy. Em vẫn biết, hạnh phúc của anh chỉcó em, chỉ có em mà thôi!”
“Không phải, hạnh phúc của anh cho tới bây giờ đều không ở trên người em.” Hàn Mộ khẽ cau mày. Lực độ trên tay Châu Tiêu Bằng đang nắm cô làm cô đau.
Nếu như không tàn nhẫn, cuối cùng anh Bằng chỉ có thể càng bị thương!
“Tại sao?” Châu Tiêu Bằng buông lỏng tay của mình.
Anh chỉ cảm thấy trái của mình như thủy tinh đã tan nát, đau lòng đến mất đi cảm giác.
Cô rời đi sáu năm, anh cũng đã chờ đợi sáu năm. Sau năm qua, anh liều mạng tìm kiếm tin tức của cô, một chút ít cũng không chịu buông tha. Anh lolắng, anh sợ, ánh mắt của cô bị mù, sẽ chăm sóc mình như thế nào; anhkhổ sở, anh ảo não, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-giam-doc-qua-can-ro/554837/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.