Sáng sớm
Ngày mới vừa lộ ra chút ánh sáng......
Mặc Tử Hàn từ địa lao về phòng ngủ, khẽ khàng mở cửa phòng ra, chỉ sợ sẽ đánh thức Tử Thất Thất, nhưng khi hắn mở cửa ra mới phát hiện, Tử Thất Thất đã sớm dậy rồi, còn ngồi trên giường nhìn hắn, giống như đã đợi rất lâu.
"Em dậy rồi à!" Hắn nhếch môi khẽ nói.
"Sau khi anh đi em đã dậy rồi, hơn nữa còn đi theo anh nữa cơ, chỉ là về sớm một bước thôi!" Tử Thất Thất hết sức dịu dàng thẳng thắn nói ra..
Mặc Tử Hàn nghe vậy có chút kinh ngạc, "Em đi theo anh, vậy em đều nhìn thấy hết rồi hả?"
"Ừ!" Tử Thất Thất gật đầu.
Mặc Tử Hàn hơi lúng túng, từ từ tới trước mặt cô, nhìn thấy cơ thể bên trong áo ngủ liền lấy chăn khoác lên người cô, khẽ nói, "Em vẫn một mực chờ anh sao? Em muốn nói gì với anh à?"
Cảm thấy được sự ấm áp, Tử Thất Thất cười càng ôn nhu hơn, cô ngửa đầu nhìn hốc mắt còn ửng đỏ của hắn nói, "Em cho là, giấy không gói được lửa, cho dù anh không muốn biết, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết, thế nên em quyết định, nói hết chuyện về ba anh cùng thân thế anh cho anh biết!"
"Thất Thất......"
"Mặc kệ anh có muốn nghe hay không, thế nhưng đây là chuyện anh cần phải biết!" Tử Thất Thất cắt ngang lời hắn, chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn nói tiếp, "Trên thế giới này, mỗi một cá nhân khi sinh ra đều thiếu cha mẹ công ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3269063/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.