Hỏa Diễm cùng Hổ Phách cũng chầm chậm dừng xe, sau đó cùng nhau xuống xe, năm người cùng nhau đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bên cạnh cửa mấy cái chữ chói mắt.
Thật sự là nơi này sao? Mẹ Mặc Tử Hàn ở chỗ này sao?
Có phải là chỗ này hay không đây? Có lẽ là mẹ của hắn ở bên trong làm bác sĩ chứ?
Tử Thất Thất suy nghĩ ảo tưởng, sau đó hơi có chút khẩn trương nói, "Chúng ta đi vào thôi!"
Nói xong, cô tự bước chân của mình ra, một bước đi vào cửa chính bệnh viện, bốn người cùng nhau đi theo phía sau cô, cảnh giác xung quanh, bảo vệ an toàn cho cô.
......
Lầu hai.
Phòng bệnh số 207.
Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, bọn họ đi tới cửa phòng bệnh Mộng Thiến Tâm, mà bác sĩ mấy phen nhắc nhở, không phải người trong gia đình, không thể đi vào nhìn cô, cùng cô tiếp xúc, chỉ có thể đứng ở cửa ngoài bị khóa, từ bên cửa sổ nhìn cô.
Tử Thất Thất sau khi nghe bác sĩ nhắc nhở, liền đứng ở cửa, hai mắt nhìn vào trong phòng bệnh.
Bên trong bài biện rất đơn giản, một người một giường, gối đầu màu trắng, ga giường màu trắng, chăn màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, còn đầu giường có một tủ, cửa hàng để một gấu Teddy con nít, cùng một bình sữa bằng nhựa. Mà bên trong cửa sổ là dùng cây sắt phong kín, chỉ có thể mở cửa sổ, lại không thể từ cửa sổ đi ra ngoài, giống như là một nhà tù, đem người giam cầm ở bên trong, không để cho người ra ngoài.
Cuối cùng, Tử Thất Thất đem tầm mắt mình rơi vào người phụ nữ ngồi ở trên giường.
Nữ nhân có một đầu cuốn tóc dài, tóc rối bù có chút xốc xếch, tuổi của cô nhìn qua có hơn 50 tuổi, tóc mai hai bên có chút đã hoa râm, khóe mắt nếp nhăn cũng có chút dài nhỏ, nhưng là nhìn như vậy cũng không có bị dấu vết năm tháng che lấp, vẫn xinh đẹp như vậy, cùng Mặc Tử Hàn có mấy phần giống nhau, nhất là hai mắt của cô, con ngươi đen nhánh vô cùng thâm thúy, thật giống như có thể đem người hấp dẫn đi thật sâu vào, mà đôi môi của cô cũng rất mỏng, chỉ là phía trên da đã khô nứt, mơ hồ lộ ra vết máu màu đỏ. Cứ như vậy xa xa nhìn cô, thân thể của cô rất mỏng manh, đôi tay hơi khô gầy, hai cánh tay cũng không phải thường mảnh khảnh, hơn nữa mặc trên người quần áo của bệnh viện màu xanh trắng, rộng lùng thùng, đem cô lộ vẻ càng thêm mỏng manh. Mà cô không ầm ĩ, không náo, chỉ là ngơ ngác ngồi ở bên giường, nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, sững sờ, cùng vẻ mặt Tuyết Lê có chút tương tự, nhưng lại cùng Tuyết Lê có chút bất đồng. Bởi vì Tuyết Lê hai mắt trống rỗng, không có bất kỳ tình cảm, nhưng là hai mắt của cô cũng là bi thương, tràn đầy tình cảm bi thương.
Đây chính là mẹ của Mặc Tử Hàn?
Cô ấy bị giam ở chỗ này đã nói lên cô ấy có bệnh tâm thần?
Nhưng là cô rõ ràng ngồi lẳng lặng ở chỗ đó, cũng không có làm gì, nhưng tại sao cửa lại phải khóa? Tại sao muốn nhốt cô đây?
Đột nhiên!
Khi cô đang còn nghi ngờ, người ngồi sững sờ trong mộng đẹp trên giường đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hai mắt nhìn đồng hồ giắt đối diện trên tường, vừa vặn là một chút cả. Đôi môi của cô hơi chuyển động mấy cái, Tử Thất Thất nghe không rõ cô đang nói cái gì, chỉ thấy cô lấy gấu Teddy đặt ở trên tủ đầu giường ôm lấy như con nít, sau đó cầm lên bình sữa hướng về phía miệng gấu Teddy, giống như là đang cho hắn bú sữa, mà lúc này trên mặt của cô đột nhiên lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng, hai mắt xinh đẹp cũng khom thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng là nụ cười của cô duy trì không có mấy phút sau, sắc mặt lại đột nhiên đại biến, đem gấu Teddy cầm trong tay ném xuống đất, sau đó mặt hốt hoảng đến nơi tìm kiếm, cuối cùng hai mắt sợ hãi nắm đầu tóc rối bời, vừa khóc, vừa lớn tiếng nói gì đó, hơn nữa còn chạy đến cửa phòng, dùng sức gõ phương diện cửa.
"Thùng thùng thùng...... thùng thùng thùng......"
Không nghe được!
Không nghe được!
Tử Thất Thất phát ra tiếng gõ cửa, căn bản là không nghe được cô đang nói cái gì, mà cánh cửa cùng trên cửa sổ đều là cách âm, tựa hồ là vì không phiền đến những bệnh nhân khác.
Cô hốt hoảng xoay người, nhìn bác sĩ vẫn đứng ở phía sau, nói, "Cô thế nào? Mau vào xem một chút, đi vào nhanh nhìn một chút......"
"Tử tiểu thư, cô hãy yên tâm đi!" Bác sĩ đột nhiên cắt đứt lời của cô, vô cùng bình tĩnh nói, "Đây là phản ứng rất bình thường của cô ấy, cô ấy sẽ không làm thương tổn mình, chờ một chút sẽ tốt!"
"Chờ một chút là tốt? Đây là ý gì?" Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, quay đầu nhìn trong phòng bệnh. Cô lúc này đã núp ở chân giường, đôi tay ôm thật chặt hai chân của mình, vẻ mặt sợ hãi, gương mặt sợ hãi, hai mắt còn đang không ngừng rơi xuống nước mắt.
Bác sĩ nhìn về phía trong phòng bệnh cô, giải thích nói, "Mộng tiểu thư bệnh tình thuộc loại hình về lặp lại, cô sẽ ở mỗi sáng sớm tám giờ, một giờ trưa, bảy giờ tối, cùng nửa đêm lúc không giờ xảy ra bệnh chứng như vậy, đầu tiên là đem gấu Teddy trên đầu giường làm thành con của mình, cho đứa bé đúng lúc bú sữa, đột nhiên sau đó ý thức có chút rõ ràng, phát hiện gấu Teddy trong ngực không phải là con của mình, sẽ trong nháy mắt tinh thần tan vỡ, bắt đầu hốt hoảng hô to tìm con của mình, sau đó làm ra một loạt động tác cùng vẻ mặt sợ hãi, cuối cùng sau một thời gian ngắn cô sẽ từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu dọn dẹp phòng bị chính mình lấy loạn, đem gấu Teddy trên đất cùng bình sữa thả lại trên tủ đầu giường, lại đem đệm giường trải tốt, tiếp theo sau đó ngồi ở bên giường, nhìn ngoài cửa sổ, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh!"
Nghe bác sĩ giải thích, Tử Thất Thất còn không phải là rất rõ ràng, nhưng nhìn khuôn mặt từ từ bình tĩnh trở lại, nhìn cô thu thập hết những thứ rơi trên mặt đất cùng đệm giường thì cô rõ ràng hiểu bệnh chứng của cô. Nhưng là có một chút cô còn chưa rõ ràng lắm.
Tại sao cô lại bị loại bệnh này? Rốt cuộc là bị cái gì đả kích? Chẳng lẽ là bởi vì Mặc Tử Hàn mới vừa ra đời liền bị người bắt đi, cho nên mới phải như vậy sao? Như vậy...... Chính là ba cô hại cô ấy sao? Nhưng là...... Rốt cuộc cha ruột cô cùng ba của Mặc Tử Hàn có ân oán gì đây? Tại sao phải làm như vậy đây?
Cô không hiểu, cô không nghĩ ra!
Nhưng mà ở tại một khắc sau, cô sẽ hiểu tất cả......
"Tử Thất Thất?"
Giọng nói của một người đàn ông từ hành lang phía bên phải vang lên. Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, bốn người bọn Vũ Chi Húc cùng nhau cảnh giác nhìn người đàn ông đi tới bên này.
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt nam nhân, giật mình nói: "Lãnh Mạc Nhiên?"
"Làm sao cô lại ở này?"
"Làm sao anh lại ở này?"
Hai người trăm miệng một lời hỏi lẫn nhau.
Tử Thất Thất nghe hắn hỏi vấn đề giống như vậy, không khỏi cau mày lại, càng ngày càng nghi ngờ.
Lãnh Mạc Nhiên đi mấy bước đến trước mặt cô, sau đó quay đầu nhìn phòng bệnh trước mặt cô, nói: "Cô ở trước cửa phòng bệnh mẹ tôi làm gì? Cô tìm mẹ tôi có chuyện gì không?"
Mẹ?
Tử Thất Thất lại một lần nữa khiếp sợ nhìn về phía bên trong phòng bệnh, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Mạc Nhiên, nói: "Cô ấy là...... Mẹ anh?"
"Không sai!" Lãnh Mạc Nhiên trả lời.
Tử Thất Thất rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là Mặc Tử Hàn là em trai của hắn, mà hắn là cảnh sát, như vậy......
"Tôi có một vấn đề có thể hỏi anh được không?" Cô nhẹ giọng mở miệng.
"Cô muốn hỏi cái gì?" Lãnh Mạc Nhiên hỏi ngược lại, hắn cũng cảm ứng được hơi thở không đúng lắm ở nơi nào đó.
"Ba của anh là làm cái gì?" Tử Thất Thất trực tiếp hỏi.
"Dĩ nhiên cũng là cảnh sát, Lãnh gia chúng tôi đời đời đều làm cảnh sát, hơn nữa cha của tôi trước là một đời X thị tổng cảnh giam!" Lãnh Mạc Nhiên trả lời.
Quả nhiên...... Tử Thất Thất rốt cuộc hiểu rõ tại sao ba Mặc Tử Hàn muốn giết chết ông của cô, cũng bởi vì ba của hắn là cảnh sát, mà ông của cô là hắc đạo đầu rồng, cho nên bọn họ kì thực cũng không có bất kỳ ân oán, chỉ là từ trên căn bản cảnh sát và kẻ cướp chính là hai loại người không đội trời chung, từ xưa đến nay chính là tồn tại Thủy Hỏa Bất Dung.
Mà cô cũng hiểu tại sao ba muốn cô gặp qua Mộng Thiến Tâm rồi quyết định có muốn hay không nói vụ này cho Mặc Tử Hàn. Bởi vì đối với Mặc Tử Hàn mà nói, mẫu thân của mình bị bệnh thần kinh, đây là một đả kích, anh trai của mình bắt hắn giam vào ngục giam, đây cũng là một đả kích, mà nhà bọn họ đại đại đều là nhân sĩ chánh nghĩa, nhưng là hắn nhỏ đến lớn cũng liên đới nhiều chuyện bẩn thỉu, hiện tại lại thành lập hắc đạo đầu rồng, này...... Cũng là một loại đả kích thật sâu.
Phải làm sao?
Muốn đem chuyện này nói cho Mặc Tử Hàn sao?
Muốn đem thân thế của hắn, nói cho hắn nghe sao?
"Tử Thất Thất...... Tử Thất Thất...... Tử Thất Thất......" Lãnh Mạc Nhiên nhìn dáng vẻ sững sờ mất hồn của cô, nghi ngờ không biết bao nhiêu lần kêu cô.
Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, nghe được hắn gọi thanh âm của mình, lập tức hốt hoảng nói: "Sao, thế nào?"
Lãnh Mạc Nhiên nhìn hai mắt ưu thương của cô, nhìn trong đôi mắt kia nhàn nhạt lệ quang, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Cô tại sao phải tới nơi này? Cô tới đây làm gì? Cô nghĩ mẹ tôi có chuyện gì?" Hắn hỏi liên tục ba vấn đề, cũng lạnh lùng chất vấn.
Tử Thất Thất trên mặt lộ ra một chút thấp thỏm, trong óc nhanh chóng vận chuyển, nghĩ tới lý do có thể giải thích.
"Cô..... Chẳng lẽ đang điều tra tôi?" Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên hoài nghi mở miệng.
Điều tra?
Tử Thất Thất hơi có chút kinh ngạc, nhưng đây cũng là lý do tốt nhất.
"Không sai!" Cô lập tức thừa nhận.
"Tại sao muốn điều tra tôi? Cô chính là không tin tôi? Chẳng lẽ cô cho là tôi sẽ lừa cô?" Lãnh Mạc Nhiên vẫn như cũ không hiểu hỏi.
"Điều tra bối cảnh người hợp tác với mình, đây cũng là điều cơ bản thông thường nhấtchứ? Anh không phải đã điều tra tôi sao?" Tử Thất Thất đem đầu mâu chỉ hướng hắn, muốn nói sang chuyện khác.
"Nhưng tại sao cô lại muốn tới nơi này gặp mẹ tôi? Đây không phải là thật kỳ quái sao?" Lãnh Mạc Nhiên không hổ là cảnh sát xuất thân thế gia, cũng không có dễ dàng bị cô lừa gạt qua đi như vậy.
"Vậy anh cho là tôi tới gặp mẹ anh là nguyên nhân gì đây?" Tử Thất Thất hỏi ngược lại, muốn nhìn một chút hắn có thể đoán được mấy phần.
Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên trầm mặc.
Hắn nghĩ không được nguyên nhân cô tới nơi này, càng không nghĩ được mục đích của cô. Thật sự là bởi vì điều tra, cho nên tới xem một chút là thật hay không? Hoặc là cô căn bản cũng không có tính toán cùng hắn hợp tác, mà là muốn thì ngược lại trợ giúp Mặc Tử Hàn, cho nên mới nơi này cũng không phải nhìn mẹ của hắn, mà là muốn bắt bà, sau đó uy hiếp hắn?
Hắn phỏng đoán loại khả năng này, hai mắt cũng quét một vòng chung quanh, nhìn Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ, sau đó hai mắt đột nhiên trợn to, nhìn Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.
Bọn họ là người của Mặc Tử Hàn, hơn nữa còn là người Mặc Tử Hàn tin tưởng nhất, quả nhiên nữ nhân này đứng ở bên Mặc Tử Hàn?
"Cô quả nhiên là đứng ở bên phía Mặc Tử Hàn, thật không nghĩ tới, ngươi cha ruột là bị giết chết, cô lại còn lựa chọn trợ giúp hắn, cái người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu hay không cái gì gọi là thù giết cha lớn như trời? Làm sao cô có thể với người đàn ông hắc đạo cấu kết với nhau làm việc xấu đây? Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Lãnh Mạc Nhiên vô cùng tức giận nói, toàn thân chánh nghĩa cũng đột nhiên trào ra, hung hăng nhìn chằm chằm mặt của Tử Thất Thất.
Bốn người đứng ở sau lưng Tử Thất Thất nhìn đến bộ dáng, nghe giọng nói tức giận của hắn, đồng loạt bày ra khí thế bức người, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.
"Anh hiểu lầm, tôi cũng không có bán đứng anh!"
"Hiểu lầm? Hai người kia chính là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, đây không phải là chứng cớ tốt nhất sao?" Lãnh Mạc Nhiên dùng ngón tay trỏ chỉ vào Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.
Tử Thất Thất không nghĩ tới sự sáng suốt cùng trí tưởng tượng của hắn thế nhưng lại tốt như vậy, lại từ trên người Hỏa Diễm cùng Hổ Phách liên tưởng đến chuyện như vậy, chỉ là đứng ở lập trường của hắn, nghĩ như vậy cũng là rất bình thường.
"Tôi có thể cùng anh một mình hàn huyên một chút không?" Tử Thất Thất muốn tìm nơi yên lặng, đồng thời cũng không muốn nói nhiều trước mặt Hỏa Diễm cùng Hổ Phách.
"Cô nghĩ chi khai tôi, sau đó để cho bọn họ bắt mẹ tôi? Cô đừng mơ tưởng!" Lãnh Mạc Nhiên vô cùng cảnh giác nói, mặt tức giận, lại lộ một vẻ mặt con có hiếu.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt mẹ anh, hơn nữa anh theo tôi một mình nói chuyện, ngoại nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể bắt được tôi tới uy hiếp bọn họ, không phải sao?" Tử Thất Thất khuyên hắn.
Lãnh Mạc Nhiên nghe cô..., cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý.
"Tốt! Tôi liền nữa tin tưởng cô lần thứ nhất!" Lãnh Mạc Nhiên nói xong, liền xoay người, một mặt hướng hành lang sải bước đi.
Tử Thất Thất bước chân muốn đi theo phía sau hắn.
"Tử Thất Thất!" Vũ Chi Húc khẩn trương mở miệng gọi lại cô.
"Anh yên tâm, tôi không có việc gì!" Tử Thất Thất hơi cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục đi sau lưng Lãnh Mạc Nhiên.
Vũ Chi Húc mặc dù lo lắng, nhưng mà thấy nụ cười của cô, cũng không có biện pháp mở miệng nói nữa.
Nhưng là Hỏa Diễm cùng Hổ Phách chứng kiến tới thời điểm Lãnh Mạc Nhiên, trong lòng đều vô cùng không hiểu nhíu mày.
Tại sao phu nhân muốn tới thấy mẹ người đàn ông này? Hơn nữa một bộ đã sớm biết bộ dáng, còn nói đứng ở bên điện hạ nói, rốt cuộc phu nhân muốn làm cái gì? Nhưng là bất kể bọn họ nghĩ như thế nào, đều không cho là Tử Thất Thất sẽ làm ra chuyện bất lợi đối với điện hạ. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng ở đây do dự, có muốn hay không nói vụ này cho điện hạ.
......
Cuối hành lang, xa xa Vũ Chi Húc có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, nhưng là bọn họ lại nghe không thấy âm thanh bọn họ nói chuyện, đồng thời, nơi này cũng rất ít người đi qua.
"Tôi muốn để cho anh tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ tìm được con Chip, giao đến tay của anh!" Tử Thất Thất gương mặt kiên định.
"Trải qua chuyện vừa rồi, cô còn muốn để cho tôi tin tưởng cô? Chẳng lẽ cô dám nói, cô không có đứng về phía Mặc Tử Hàn?" Lãnh Mạc Nhiên chất vấn.
"......" Tử Thất Thất trầm mặc, cũng không trả lời.
"Cô xem đi, quả nhiên chúng ta là kẻ địch, căn bản cũng không phải là bằng hữu. Tôi thế nhưng lại ngu tới tìm cô giúp một tay, a...... Tôi sẽ không tin tưởng cô, tuyệt đối sẽ không!" Lãnh Mạc Nhiên quả quyết nói, hai mắt trong nháy mắt liền lộ ra địch ý.
Cô không thể đối với hắn nói ra mục đích của mình, cũng không thể đối với hắn nói Mặc Tử Hàn nhưng thật ra là em trai của anh, anh không thể lại đi bắt hắn. Rốt cuộc cô phải làm như vậy cho phải đây? Cô muốn giải thích thế nào đây?
"Lãnh Mạc Nhiên!" Cô đột nhiên vô cùng nghiêm túc kêu tên của hắn, hai mắt càng thêm kiên định nhìn ánh mắt của hắn.
Lãnh Mạc Nhiên chợt có chút kinh ngạc, lạnh lùng, "Cô còn muốn nói điều gì?"
"Mặc dù tôi không có cách nào giải thích tôi theo Mặc Tử Hàn, cũng không có biện pháp đem toàn bộ chuyện nói cho anh biết, nhưng là xin anh tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ đem con Chip đưa cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không lừa anh, tôi bây giờ nói mỗi một câu đều là thật, tôi có thể thề, tôi có thể hướng trời thề, hoặc là dùng tánh mạng của tôi để làm giá cao, cho nên...... Xin anh tin tưởng tôi, tin tưởng tôi sẽ giúp anh, tin tưởng tôi..... Có thể không?" Tử Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói, mỗi một câu đều là vang vang có lực, mỗi một câu cũng thật sâu đả động tim của hắn.
Lãnh Mạc Nhiên do dự cau mày thật sâu. Thấy nhiều cái loại gạt người này, những người đó diễn đều là hạng nhất, nhưng là Tử Thất Thất đang nói chuyện lại làm cho hắn cảm thấy cùng những thứ lừa gạt kia bất đồng, giống như thật có thể tin tưởng, nhưng là hắn làm một cảnh sát, hắn không thể để cho mình bị lừa gạt, cho nên hắn không thể cho cô đáp án xác định, đang không có bất kỳ tình huống nào có thể chứng minh cô có thể tin tưởng, hắn tuyệt đối không thể hoàn toàn tin tưởng cô.
"Tốt, cô muốn tôi tin tưởng cô, vậy liền đem con Chip giao cho tôi, chỉ cần tôi lấy được con Chip, tôi lập tức sẽ tin tưởng cô!" Lãnh Mạc Nhiên vô cùng cũ kỹ nói, ngôn ngữ lộ vẻ rơi có chút cay nghiệt.
Nhưng là Tử Thất Thất cũng là đột nhiên cười, sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm.
"Tôi nhất định sẽ đem con Chíp lấy ra đưa cho anh, nhất định!" Cô kiên định nói hai lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]