Chương trước
Chương sau
"Ba!" Tử Thất Thất càng nhíu chặt mày hơn, rõ ràng đã là phụ nữ 30 tuổi thành thục, vậy mà biểu tình lúc này lại như một đứa bé cực kỳ đáng yêu. Cô dẩu môi, hờn dỗi nói, "Ba cười con, con không để ý tới ba nữa!"

"A? Con không để ý tới ba sao?" Mặc Hình Thiên cười vui vẻ, nhìn vào ánh mắt dao động của cô.

"......" Tử Thất Thất trầm mặc nhìn ông, hai gò má ửng hồng, có chút xấu hổ.

"Được rồi được rồi, ba không làm khó con. Như vậy...... Nói nghiêm chỉnh nào, con muốn biết điều gì? Nói đi!" Mặc Hình Thiên dù nghiêm túc nhưng vẫn rất hiền lành.

Tử Thất Thất ngồi thẳng dậy, sau đó có chút nặng nề nhìn ông, nói, "Ba, mười hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba không phải đã nhảy lầu tự sát rồi sao? Tại sao giờ ba vẫn còn sống?"

Mặc Hình Thiên cười hiền hòa nói, "Mười hai năm trước, vào một buổi tối có người lẻn vào nhà muốn giết ba với mẹ con, may là chúng ta sớm đã có chuẩn bị, tránh thoát được một kiếp này!"

"Sớm đã có chuẩn bị?" Tử Thất Thất nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu.

"Đúng vậy! Ba nghĩ con hẳn đã biết được thân phận thật sự của ba với mẹ con, chúng ta thật ra đều là người trong hắc đạo, ba đã từng là long đầu hắc đạo, mà mẹ con lại là một cao thủ tạo hàng giả, rất nhiều tranh chữ, bảo thạch, cổ đổng trộm được đều là bà ấy phụ trách chế tạo ra hàng giả, sau đó thay thế hàng thật đã bị trộm, dĩ nhiên chờ tới lúc họ phát hiện ra cũng đã là chuyện của mấy năm sau, mà chính phẩm thì đã sang tay rất nhiều lần ở chợ đen, sớm không cách nào điều tra tới bọn ba, đây là phương pháp vừa an toàn vừa có thể kiếm tiền nhanh chóng. Cho nên lúc bọn ba rời khỏi hắc đạo, mẹ con mang ta sang Hàn Quốc làm phẫu thuật chỉnh hình, mà gương mặt hiện giờ của ba là dựa theo dung mạo một người khác tiến hành phẫu thuật, cho nên người chết kia không phải ba, mà là một người khác......"

"Cứ theo như ba nói thì mẹ không có chết? Mẹ hiện giờ ở đâu vậy ạ? Tại sao không có ở cùng với ba?" Tử Tử Thất Thất chợt vui vẻ hỏi, hưng phấn nhìn ông.

Thế nhưng Mặc Hình Thiên lại lộ ra nét mặt hết sức khổ sở, đồng thời chuyển tầm mắt tới bức hình đặt ở đầu giường.

"Ba?" Tử Thất Thất nhìn nét mặt thương tâm của ông, không nhịn được gọi một tiếng, trái tim bắt đầu có chút hoảng loạn.

"Ôi......" Mặc Hình Thiên nặng nề thở dài, sau đó nở nụ cười đắng chát nhìn nụ cười của người phụ nữ trong ảnh, nói, "Mẹ con đã chết, trước ngày đó mười hai năm trước bà ấy đã chết trước mặt ba!"

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao? Tại sao mẹ không có sống sót cùng ba? Tại sao?" Tử Thất Thất kích động hỏi, hai tay nắm chặt cánh tay ông.

Đau xót trong mắt Mặc Hình Thiên tăng lên, khuôn mặt cũng tiều tụy hơn, giọng nói như chuông cổ của ông như chưa được lên dây cót, chậm chạp nói, "Thân thể mẹ con vốn đã không tốt, bà ấy vẫn luôn gạt con, thật ra bà ấy đã ung thư giai đoạn cuối rồi, bà ấy không sống được bao lâu nữa. Trong mấy năm đó bà ấy đều lén đi bệnh viện làm trị liệu bằng hóa chất, mỗi khi nhìn bà ấy nôn, nhìn bà ấy đau đớn đến chảy nước mắt, nghe tiếng mẹ con gào thét, nhìn mẹ con miễn cưỡng nở nụ cười trước mặt con, lòng ba rất đau, vào một buổi tối, bệnh bà ấy tái phát, bà ấy cầu xin ba, cầu xin ba để bà ấy chết đi, thứ nhất có thể khiến bọn chúng tin tưởng bọn ba đã chết, thứ hai là có thể để bà ấy được giải thoát. Ba vốn rất kiên quyết cự tuyệt, nhưng bà ấy chịu đựng đau đớn cầu xin ba, không ngừng cầu xin ba, ba nhìn bà ấy thống khổ, ba lại nhớ tới những năm thống khổ của bà ấy. Ba không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là...... Đáp ứng bà ấy!" Lúc ông nói ra những chữ cuối cùng, giống như quay lại mười hai năm trước, Ninh Ngọc Nhi bị căn bệnh ung thư tái phát hành hạ, tiếng kêu đau đớn cùng bộ dáng đau đớn của bà ấy, bà ấy không ngừng van xin, những lời đó như lặp lại bên tai ông khiến khóe mắt ông lấp lánh những giọt nước mắt.

Đã sớm biết rõ người như bọn họ, cuối cùng cũng sẽ chết rất thảm. Không biết tương lại bản thân sẽ dùng hình thức gì rời khỏi thế giới này.

Tử Thất Thất nghe từng câu ông nói, trái tim giống như bị từng lưỡi dao sắc bén đâm rồi lại đâm.

Tại sao mẹ lại không nói cho cô? Tại sao mẹ không nói gì? Cô còn nhớ rõ mười hai năm trước, trước ngày xảy ra chuyện, mẹ mỉm cười đưa cô ra cửa, nói với cô "Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm nhé con!", nhớ tới nụ cười khi đó của mẹ, cả những lời ba vừa nói, nước mắt lại không cầm được rớt xuống.

"Mẹ...... Mẹ...... Mẹ......" Cô khóc. Đôi mắt cũng như Mặc Hình Thiên nhìn nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ trong bức hình ở đầu giường.

Mặc Hình Thiên thu hồi lại ánh mắt bi thương, bàn tay nhẹ nhàng nắm vai cô để cô tựa vào lòng mình khóc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói, "Mẹ con lúc ra đi đã mỉm cười, bà ấy rất hạnh phúc, bà ấy còn nói với ba, đời này, có thể có được cô con gái này, là thỏa mãn lớn nhất đời bà ấy, còn nói có thể có cả ba và Hình Phong, là sự ban ân lớn nhất của trời cao, có thể có nhiều người yêu bà ấy như vậy, càng là hạnh phúc lớn nhất của bà ấy, chỉ là...... Tiếc nuối chính là không thể gặp con trai của mình, không thể nghe nó gọi bà ấy một tiếng mẹ!"

Tử Thất Thất ngừng rơi nước mắt, nhớ tới Mặc Thâm Dạ, cô nghẹn ngào nói, "Anh Thâm Dạ đã biết thân thế của anh ấy, anh ấy vốn tưởng ba mẹ đã chết nên đau lòng rất lâu, nếu như anh ấy biết ba còn sống, nhất định sẽ rất vui vẻ, chờ tí nữa con báo cho anh ấy, để anh ấy về gặp ba, cũng gặp mẹ, hoàn thành tiếc nuối lớn nhất của mẹ."

Mặc Hình Thiên nhìn cô, mỉm cười gật đầu.

"Đúng rồi ba à, ba đã không có chết, vậy sao không tìm con? Tại sao nhiều năm vậy rồi không nói cho con biết chứ?" Tử Thất Thất nghi ngờ lại hỏi.

"Là như vậy. Vốn đám người giết ba là do Chung Khuê phái tới, cho nên ba mới âm thầm trốn đi, lại có quan hệ với Vũ Chi Húc nên để cậu ta đi điều tra giúp ba, sau khi điều tra thì ba mới biết, đám người giết ba không phải Chung Khuê phái tới, mà là thủ hạ Thủy Miểu của Mặc Tử Hàn, mà khi đó Mặc Tử Hàn với con đã......" Ông hơi dừng lại, lược bớt đi các chi tiết rồi nói tiếp, "Ba đương nhiên cũng hoài nghi đây là âm mưu quỷ kế của Mặc Tử Hàn, dù sao khi đó Hình Phong đã truyền ra tin người chết, ba còn tưởng rằng cậu ta đã biết cái gì rồi, cho nên mới tìm ba báo thù, nhưng sau một thời gian dài điều tra, ba mới biết được, thì ra là do cô gái Thủy Miểu vì oán hận con làm Mặc Tử Hàn ngồi tù, cho nên mới phái người giết bọn ba, té ra đây đều là một vở kịch khôi hài. Sau khi điều tra rõ ràng, ba vốn định gặp con, nhưng...... Ba nghĩ đến lão hồ ly Chung Khuê liền nghĩ tới chuyện xảy ra năm đó, nhớ tới lời trước khi chết Ngọc nhi đã nói, nhớ tới việc hắn ta khiến người một nhà chúng ta cốt nhục phân ly khiến cho chúng ta không thể gặp Thâm Dạ, ba liền nổi lên sát niệm, vốn tính tình của ba cũng rất khát máu, cho nên ba muốn trả thù, ba muốn hắn chết trên tay ba, mà lấy thân phận tư nhân này ẩn náu là phương pháp tốt nhất, cho nên ba bắt đầu lên kế hoạch, ba biết rất rõ việc mình làm rất nguy hiểm, Chung Khuê là một nhân vật rất lợi hại, có lẽ ba sẽ chết trong tay hắn, cho nên ba mới không có đi tìm con, ba không muốn con lại đau lòng thêm nữa!"

Mặc Hình Thiên nói xong né tránh ánh mắt của con. Ông biết làm như vậy là cực đoan, là ích kỷ, nhưng nghĩ tới lời Ninh Ngọc Nhi trước khi chết đã nói, nghĩ tới Mặc Thâm Dạ bị chia cắt hơn hai mươi năm, ông liền không cách nào khống chế xúc động muốn giết người của mình. Có lẽ đây chính sự đen tối trong người thân là long đầu hắc đạo, ông không học được cách tha thứ cho người khác, cho dù học được, ông cũng sẽ không tha thứ cho Chung Khuê.

Tử Thất Thất nhìn vào đôi mắt lay động của ông, cười cười nói, "Ba, chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, cho dù con giận ba bỏ mặc không quan tâm không đến tìm con, cũng không thể quay lại từ đầu, mặc kệ mười hai năm này gặp phải cái gì, tóm lại...... Bây giờ có thể gặp lại ba, được tựa vào ngực ba, được nói chuyện phiếm với ba, chính là hạnh phúc lớn nhất lúc này của con, cho nên ba à...... Thật cao hứng khi ba còn sống, thật cao hứng khi gặp lại ba, đừng bỏ con nữa...... Được không ba?"

Mặc Hình Thiên nhìn khuôn mặt cô giống y đúc Ninh Ngọc Nhi, nghe được những lời thân thiết này của cô, cười gật đầu, nói, "Được, ba đáp ứng con!"

Tử Thất Thất vui vẻ ôm chặt lấy ông.

Vui quá...... Cao hứng quá...... Hạnh phúc quá......

Giống như trời lại lúc bản thân còn nhỏ, cảm giác vui vẻ ngây thơ đó tràn ngập cả trái tim.

"Đúng rồi, ba nghe Chi Húc nói, năm năm này con luôn gặp ác mộng, không cách nào thoát khỏi bóng ma của Hình Phong, mà khi đối mặt với Mặc Tử Hàn con vẫn chưa mở rộng lòng được phải không?" Mặc Hình Thiên bất chợt hỏi, nhìn biến hóa trên nét mặt cô.

"......" Tử Thất Thất trầm mặc, chậm rãi cúi đầu.

"A...... Con gái ngốc......" Mặc Hình Thiên cười khẽ, cưng chiều vuốt đầu cô, nói, "Có chuyện có thể con không biết, ba nghĩ Mặc tử hàn cũng nhất định để ý tới tâm tình của con, cho nên không có nói cho con biết!"

Tử Thất Thất nghi hoặc, nói, "Là chuyện gì vậy ạ?"

"Thật ra thì lúc mà Mặc Tử Hàn vừa sinh ra, Hình Phong đã bắt nó đi, làm con nuôi bên cạnh mình, mà nguyên nhân hắn bắt Mặc Tử Hàn là bởi ba của Mặc Tử Hàn đã giết ông nội con, hơn nữa ông ta còn từng suýt chút nữa giết cả Ngọc Nhi, may là ba đã cứu bà ấy, nhưng mà bởi vì chuyện này, hôn ước giữa Ngọc Nhi và Hình Phong liền giải trừ, lựa chọn ở cùng với ba, cho nên ba của Mặc Tử Hàn cũng coi như là gián tiếp chia rẽ bọn họ, vậy nên Hình Phong rất hận ba của Mặc Tử Hàn, lúc Mặc Tử Hàn mười tuổi, hắn bắt ba của nó tới, khi đó Mặc Tử Hàn còn chưa biết mình không phải là con trai của Hình Phong, cũng không biết người bị Hình Phong bắt tới đó là ba ruột nó. Sau đó Hình Phong ra lệnh Mặc Tử Hàn giết ba ruột nó, Mặc Tử Hàn rất nghe lời giết ông ta, nhưng lại chẳng hay biết gì. Mặc dù chuyện về sau ba không rõ lắm, nhưng ba là anh ruột Hình Phong, bọn ba cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ba rất hiểu tính cách của hắn, bản tính hắn thật ra rất hiền lành, mỗi lần thi hành nhiệm vụ, trước khi giết người hắn đều do dự thật lâu, mà đa số đều là do ba ra tay, cho nên trong mười năm hắn bị nhốt trong địa lao, hắn nhất định bắt đầu hối hận, hối hận những chuyện tàn nhẫn mà bản thân mình đã làm, mà ba cũng hiểu được câu nói sau cùng mà Hình Phong nói với con trước khi chết, ba có thể khẳng định, hắn nhất định rất hối hận, hơn nữa hắn nhất định đem sự việc năm đó nói cho Mặc Tử Hàn, cho nên Mặc Tử Hàn mới có thể xúc động nổ súng giết hắn, bằng không Mặc Tử Hàn giam giữ hắn mười năm sao không có giết, tại sao tới thời điểm đó lại đột nhiên giết hắn? Hơn nữa từ Chi Húc, ba cũng biết rằng, lúc Mặc Tử Hàn còn rất nhỏ, rất là thích Hình Phong, nó vẫn luôn nỗ lực để được hắn công nhận, nhưng là Hình Phong hắn...... Ôi...... Tóm lại, Hình Phong chết, cũng không phải lỗi của Mặc Tử Hàn, đó thực sự là lựa chọn của bản thân Hình Phong, là hắn muốn trả nợ Mặc Tử Hàn, là cái chết mà hắn cho rằng hạnh phúc nhất!"

Nghe ông kể lại, Tử Thất Thất mới hiểu được nỗi thống khổ ngày đó của Mặc Tử Hàn, bản thân vẫn còn tốt hơn hắn. Biết mình tự tay giết ba ruột, biết người cha nuôi mình là thủ phạm bày ra, biết người mà mình vẫn luôn cố gắng để được hắn công nhận lại làm chuyện đó với mình, cuối cùng còn biết mình giết ba của người phụ nữ mình yêu nhất...... Đó là sự thống khổ cỡ nào mà hắn phải vác trên lưng? Nhưng cô lại đối xử với hắn như vậy.

Vì sao không cho hắn cơ hội giải thích? Vì sao ngay thời điểm hắn đau khổ nhất mình lại bỏ rơi hắn?

Rốt cuộc mình đã làm gì đây?

Hắn toàn tâm toàn ý vì cô, vì không để cho cô có ấn tượng xấu về ba, ngay cả chuyện như thế cũng không nói cho cô biết, nhưng cô lại chỉ biết đến sự thống khổ của mình mà xem nhẹ sự thống khổ của hắn. Rốt cuộc khi nào thì cô trở thành người cầm không xong mà bỏ không được như vậy? Từ khi nào cô đã trở nên không quả quyết như thế? Nếu thích hắn, nếu ba ruột đã nói cái chết đó là do ông lựa chọn, đã đoán được cái chết mươi hai năm trước của ba mẹ không liên quan tới hắn, nhưng năm năm này cô lại......

Thật là đáng chết!

Cô bắt đầu thấy ghét bản thân mình!

"Con gái bảo bối của ba, mặc kệ ba với ba của Mặc Tử Hàn có thù oán gì thì cũng đã là chuyện quá khứ, hơn nữa người cũng đã chết rồi, con cũng không nên để ý nữa, thằng nhóc Mặc Tử Hàn kia cũng không tồi, mặc dù ba trước kia bởi quan hệ tới ba ruột nó mà cân nhắc bảo Chi Húc phá hoại tình cảm của hai đứa, nhưng...... Quả nhiên thằng nhóc kia còn có thể khiến con nở nụ cười rạng rỡ đến như thế, cho nên cứ thích nó đi, bỏ lại tất cả chỉ cần yêu nó thôi." Mặc Hình Thiên dịu dàng nhìn cô khẽ nói, tay nắm chặt lấy tay cô giống như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.

"Vâng, con biết rồi, con nhất định sẽ!" Tử Thất Thất kiên định nói, tâm tình lúc này giống như trời trong sau khi xua tan mây mù.

"Chỉ là, nếu nó ăn hiếp con, con nhất định phải nói cho ba, ba nhất định sẽ khiến nó ăn không tiêu!" Mặc Hình Thiên lại đùa giỡn, còn cố ý giả bộ nghiêm túc.

"Ba — — ba!" Tử Thất Thất kéo dài giọng nhìn ông, gò má trong nháy mắt liền ửng hồng.

Chợt!

"Cộc, cộc, cộc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Hình Thiên khẽ lớn tiếng đáp, "Vào đi!"

"Cạch!" Cửa phòng được mở ra, Vũ Chi Húc từ ngoài bước vào tới trước sofa.

Gương mặt hắn nghiêm túc, cung kính khẽ cúi đầu, sau đó dùng giọng nói rất nghiêm túc, nói, "Điện hạ, vừa rồi Vương Minh Dương gọi điện thoại tới đây, nói người của Chung Khuê đã vào trong biệt thự!"

"Tốt!" Mặc Hình Thiên chợt gầm lên, lộ ra biểu tình vui sướng.

"Như vậy điện hạ, có phải vẫn theo kế hoạch?" Vũ Chi Húc hỏi.

"Dĩ nhiên!"

"Vậy tôi lập tức đi báo cho Vương Minh Dương!"

"Đi đi!"

"Dạ!"

Vũ Chi Húc lĩnh mệnh, lập tức thối lui ra khỏi phòng.

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn khuôn mặt vui sướng của ông, nói, "Ba, mấy người đang nói chuyện gì vậy? Làm theo kế hoạch là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn tặng Chung Khuê một phần đại lễ!" Mặc Hình Thiên cười trả lời.

"Một phần đại lễ?" Tử Tử Thất Thất vẫn như cũ khó hiểu.

Mặc Hình Thiên cũng không có tiếp tục giải thích, nhưng trong đôi mắt lại tản mát ra một cỗ khí phách, nở nụ cười đắc ý.

......

Biệt thự Vương gia

Sau khi hơn mười chiếc BMW màu đen đi ra, người theo dõi báo liền báo cho Chung Khuê để cho một nhóm người dưới tay ông ta chia nhau đuổi theo những chiếc xe này, mà đồng thời vì để phòng ngừa, cũng phái một nhóm người tới Vương gia trợ giúp, mãi đến sau khi Chung Khuê ra mệnh lệnh cho Tần quản gia, một nhóm người tiến vào trong biệt thự, bắt đầu lục soát. Nhưng trong biệt thự, bọn họ lại không có tìm được ai hết, ngay cả bóng dáng của Vương Minh Dương cũng không thấy, chính lúc này bọn họ mới cảm thấy không đúng lắm

Tới lúc mệnh lệnh của Mặc Hình Thiên bắt đầu thực thi, toàn bộ biệt thự đột nhiên "bùm", khắp nơi bốc cháy, tất cả những người bên trong biệt thự đều bị bỏng do vụ nổ, đương nhiên phần đại lễ này đã được ông tìm người tỉ mỉ phối hợp, bom cũng không có chết người, nhưng mà sẽ bị thương nặng, cũng để lại một cửa cho bọn chúng chạy. Nguyên nhân làm như vậy rất đơn giản, chính là bởi vì ông có một cô con gái thiện lương, cho nên mới nổi lòng từ bi. Dĩ nhiên, đây cũng là cảnh cáo cho Chung Khuê, cũng là khúc dạo đầu lo ma chay cho hắn.

※※※

Chung trạch

Thư phòng lầu hai

"Cộc cộc cộc..... Cộc cộc cộc....."

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Chung Khuê ngẩng đầu nghe tiếng đập cửa dồn dập này liền chau mày, có một dư cảm không tốt trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.