Mặc Thâm Dạ chống lại tầm mắt của cô, đột nhiên cả kinh.
Tại sao cô dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn? Chẳng lẽ......
"Có liên quan tới anh?" Mặc Thâm Dạ nghi ngờ hỏi.
Chân mày Phương Lam nhíu thật sâu, sau đó đem tầm mắt từ từ dời đi, một lần nữa trầm mặc.
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì? Hai người bọn họ có quan hệ với anh sao? Nếu quả thật có liên quan tới anh, như vậy anh càng phải biết!" Mặc Thâm Dạ hỏi tới, hai mắt kiên định nhìn cô.
Phương Lam do dự cực kỳ lâu, trong phòng yên tĩnh chỉ có đứa bé gái không ngừng khóc, chợt, cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Thâm Dạ, nhẹ giọng nói, "Thật ra Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi thề là: để anh ở Mặc gia, lấy thân phận con trai của Mặc Hình Phong ở lại Mặc gia, bọn họ đời này không thể tới thăm anh, không thể nói ra chân tướng!"
Chân tướng thân thế của hắn?
Mặc Thâm Dạ nghe được câu này vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc, hắn miễn cưỡng khẽ nâng khóe miệng, bật cười nói, "Em mới nói gì? Sẽ không phải là...... Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc nhi...... Là của anh...... Anh....." Hắn đột nhiên lặp lại, không cách nào nói lời kế tiếp.
"Không sai!" Phương Lam đột nhiên trả lời, xác định nói, "Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi là cha mẹ ruột của anh, bọn họ trong ba năm len lén sinh anh. Anh mới thật sự là con trai của thủ lĩnh hắc đạo. Chỉ cần anh ở lại hắc đạo, Chung Khuê có thể bồi dưỡng anh trở thành thủ lĩnh kế nhiệm, đây chính là mục đích của hắn. Cho dù không có Mặc Hình Thiên, chỉ cần có con hắn, chỉ cần đem con trai của hắn bồi dưỡng thành người kế nhiệm, chỉ cần đem con trai hắn bồi dưỡng thành sát thủ ưu tú, chỉ cần đem con trai hắn bồi dưỡng thành người thừa kế tâm ý của mình..... Như vậy là được rồi!"
Mặc Thâm Dạ nghe cô nói, nghe bí mật kinh người, trái tim đột nhiên run lên. Không phải bị thương, cũng không phải là đau, chỉ là rất khó chịu, không nói ra cảm giác gì, tóm lại...... Rất kỳ quái.
"A......" Hắn đột nhiên cười khẽ, sau đó trên mặt mang nụ cười khó coi, nói, "Đột nhiên biết chuyện như vậy, đúng là khiến anh có chút không thích ứng, anh...... Anh thế nhưng...... Anh lại là...... Ha ha ha......" Hắn có chút bối rối, sau đó không ngừng cười, cuối cùng đột nhiên đi tới trước mặt Phương Lam, đem bé trai trong ngực đang lẳng lặng ngủ say thận trọng bỏ đưa cho cô, nói, "Anh muốn ra ngoài hóng mát một chút, mọi người từ từ tán gẫu!"
Hắn nói xong, lập tức đi khỏi phòng khách, Phương Lam cau mày lo lắng nhìn bóng lưng của hắn, vốn định đuổi theo an ủi hắn, nhưng...... Cô còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tử Thất Thất.
"Tôi đi xem hắn!" Vũ Chi Húc nhìn thấu Phương Lam, lập tức mở miệng, sau đó đi ra cửa phòng.
Bên trong gian phòng, đột nhiên chỉ còn lại ba người, cùng hai đứa trẻ tính tình hoàn toàn ngược.
"Thất Thất!" Phương Lam ôm hài tử nhìn về phía cô, sau đó đầy áy náy, nói, "Có một việc, em muốn nói với chị!"
Tử Thất Thất nhìn mặt cô, nhẹ giọng vô lực nói, "Chuyện gì?"
"Thật ra thì...... Thật ra thì bảy năm trước, là em tìm người cố ý đi câu dẫn An Tường Vũ đấy!"
Nghe cô nói một câu như vậy, Tử Thất Thất đột nhiên khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch thêm mấy phần, ngày càng khó coi.
"Em nói...... Cái gì?" Cô không thể tin hỏi.
Sắc mặt Phương Lam ngày càng hốt hoảng, cô không cách nào nhìn mặt cô, chỉ có thể dùng thanh âm hơi run, nói, "Mấy ngày trước lễ tình nhân, chị nói với em kế hoạch của chị về sau, em liền bắt đầu tìm người câu dẫn An Tường Vũ, cố ý khiến người phụ nữ đó ở nhà An Tường Vũ, cố ý để chị phát hiện An Tường Vũ bắt cá hai tay. Mà theo tính cách của chị, nhất định sẽ phát tiết tức giận trong lòng, cho nên em dẫn chị đi khách sạn KTV, bởi vì em biết Mặc Tử Hàn sẽ xuất hiện ở đó. Cho dù chị không đi KTV, em cũng sẽ nghĩ biện pháp để các ngươi gặp nhau, mà mục đích của em, chính là muốn để chị trở thành vợ của Mặc Tử Hàn, chỉ là em không nghĩ tới hắn sẽ lợi dụng chị...... Em càng không nghĩ tới hắn lại ngồi tù bảy năm!"
Nghe tin tức kinh người, Tử Thất Thất khiếp sợ nói, "Tại sao? Tại sao...... Phải làm như vậy?"
"Nguyên nhân có hai. Thứ nhất: nếu chị thành công gả cho Mặc Tử Hàn, như vậy em có thể thuận nước đẩy thuyền, nghênh ngang tiến vào Mặc gia, sau đó điều tra vị trí nghĩa phụ. Thứ hai: nếu chị gả cho Mặc Tử Hàn, vậy chị là con dâu Mặc gia, như vậy chị có thể danh chánh ngôn thuận gọi nghĩa phụ là ba, cho dù chị không biết nghĩa phụ là cha ruột, nhưng chỉ cần chị gọi hắn một tiếng ba, hắn nhất định rất vui!"
"Nhưng..... Mặc Tử Hàn cũng là con trai của hắn, chị và hắn là......"
"Hắn không phải con trai của nghĩa phụ, hắn chỉ là nuôi con, chị và hắn không có bất kỳ liên hệ máu mủ!" Phương Lam trả lời nghi vấn.
Tử Thất Thất giờ mới hiểu dụng tâm của cô, nhưng cũng bởi vì dụng tâm của cô, khiến cuộc sống cô có cải biến cực lớn.
Phương Lam áy náy nhìn cô, từ từ mở đôi môi nói tiếp, "lúc biết nghĩa phụ chưa chết, đầu tiên em nghĩ tới địa lao Mặc gia, em muốn đi tra xét, nhưng em lại không có cách nào tiến vào Mặc gia. Thật ra em cũng vậy đoán được, có khả năng nhốt nghĩa phụ, chính là Mặc Tử Hàn. Hơn nữa sau khi nghĩa phụ mất tích ba năm, em do dự cực kỳ lâu, em không biết làm như vậy đúng hay sai. Nếu thật sự Mặc Tử Hàn nhốt nghĩa phụ, như vậy em để chi gả cho hắn, có thể tổn thương tới chị không? Có thể tổn thương tới nghĩa phụ?
Nhưng em lại ngây thơ ảo tưởng, nghĩa phụ thương yêu chị như vậy, lời của chị hắn nhất định sẽ nghe, chỉ cần chị nói hắn tha thứ cho Mặc Tử Hàn, chỉ cần chị nói chị là vợ Mặc Tử Hàn, hắn nhất định sẽ đáp ứng chị, nhất định sẽ tha thứ Mặc Tử Hàn. Hơn nữa Mặc Thâm Dạ cũng vô ý khi trở thành thủ lĩnh hắc đạo, cho nên chuyện này xem như nhầm lẫn trong gia đình, có thể từ từ hóa giải. Sau đó em, chị thêm Mặc Tử Hàn nói xin lỗi, như vậy chúng ta có thể đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cuối cùng có thể hạnh phúc ở chung một chỗ. Hơn nữa cho dù nghĩa phụ không tha thứ cho Mặc Tử Hàn cũng không quan hệ, chỉ cần chị có thể gọi hắn một tiếng ba, chỉ cần chị có thể bồi bên cạnh hắn, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Hắn từng nói với em, có thể nghe được chị gọi hắn một tiếng ba, cho dù chết, hắn cũng sẽ cười. Cho nên suy nghĩ ba năm, bất kể em làm sai, em đều hoàn thành tâm nguyện nghĩa phụ, để chị gọi hắn một tiếng ba, cho nên em quyết định để chị và Mặc Tử Hàn gặp nhau, làm chị yêu Mặc Tử Hàn, khiến Mặc Tử Hàn cũng yêu chị...... Nhưng em không nghĩ tới Mặc Tử Hàn sẽ giết nghĩa phụ, em đánh chết cũng không nghĩ Mặc Tử Hàn sẽ giết nghĩa phụ, em càng không biết hắn tại sao muốn làm như vậy? Em thật sự không nghĩ tới...... Em thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy. Nghĩa phụ dưỡng dục hắn hai mươi mấy năm, rốt cuộc hắn tại sao muốn làm như vậy? Em thật sự không biết...... Thất THất...... Thật xin lỗi! Nếu như bảy năm trước em không để chị gặp Mặc Tử Hàn, nếu như bảy năm trước em cái gì cũng không làm, chuyện sẽ không biến thành như bây giờ. Thất Thất..... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"
Phương Lam không ngừng nói xin lỗi, hai đầu gối quỳ gối bên giường, đôi tay từ từ dùng sức ôm bé trai trong ngực.
Rõ ràng đã đáp ứng nghĩa phụ, đáp ứng Mặc Hình Thiên, đáp ứng Ninh Ngọc Nhi, nhất định sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh cô, để cho cô vui vẻ sống. Rõ ràng đã thề, tuyệt đối không để cô thương tâm rơi lệ. Nhưng hiện tại tổn thương cô sâu nhất chính là cô, hơn nữa người khởi xướng...... Cũng chính là cô!
Nghe cô không ngừng nói xin lỗi, nhìn trên mặt cô nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng Tử Thất Thất vừa đau lại thương.
Bạn tốt nhất của mình, thế nhưng bảy năm trước đã bắt đầu thiết kế cô, bởi vì ý nghĩ kỳ lạ, cho nên để cô chịu bảy năm thống khổ, để cô đã trải qua nhiều buồn vui như vậy, cuối cùng để cô rơi vào tình trạng nhếch nhác. Cô tại sao có thể làm như vậy? Cô tại sao có thể giấu giếm nhiều như vậy, ác như vậy tổn thương cô?
"Thất THất, chị đánh em đi, chị mắng em đi, chị muốn trừng phạt em thế nào đều được, nhưng cầu xin chị...... Nhất định phải tha thứ cho em, không cần căm hận em, không cần chán ghét em, không cần không để ý tới em...... Thất Thất...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Em van cầu chị, không cần không để ý em......." Phương Lam không ngừng van xin, không ngừng khóc thút thít.
Cả đời này, cái cô sợ nhất không phải Mặc Hình Phong chết, cũng không phải là Mặc Hình Thiên chết, càng không phải là Ninh Ngọc Nhi chết, trên thế giới này, chuyện gì cô cũng không sợ, sẽ không thương tâm, lại càng không khổ sở, nhưng cô sợ nhất, lo lắng nhất, thương tâm nhất, chính là Tử Thất Thất không nhận thức cô là bạn tốt, không để ý cô!
Cô có thể mất đi toàn thế giới, thậm chí tánh mạng của mình, nhưng cô muốn duy trì...... tình cảm của cô!
Tử Thất Thất nghe cô thanh âm run rẩy, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Chợt......
Cô nhìn bộ mặt nước mắt của cô ấy, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt không ngừng chảy xuống, sau đó nhẹ giọng nói, "Đứa ngốc...... Em bạn tốt duy nhất của chị trên thế giới này...... Chị đương nhiên có thể tha thứ cho em!"
Nghe cô nói, Phương Lam đột nhiên dùng sức cắn môi dưới, run rẩy, nước mắt chảy càng nhiều, nức nở càng lợi hại.
"Đừng khóc......" Tử Thất Thất không ngừng lau nước mắt trên mặt cô, nhàn nhạt cười nói, "Em cũng vì chị, em cũng vì tốt cho chị. Hơn nữa...... Bởi vì em làm việc này, để chị có Thiên Tân, bây giờ có thêm hai đứa bé này, cũng biết rất nhiều người, gặp rất nhiều chuyện vui...... Mặc dù cũng có thống khổ, nhưng ai không có thống khổ chứ? Cho dù thay đổi cuộc đời, có thể bảo đảm chị không đau khổ sao? Có thể bảo đảm thống khổ của chị ít hơn bây giờ sao? Được cái này mất cái kia, ở nơi này bảy năm, chị cũng không hoàn toàn thống khổ, chị còn rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ, những thứ kia chị đều không quên, cũng không muốn bỏ lỡ...... Cho nên chị sẽ không trách em, chỉ là em phải nhớ kỹ, từ nay về sau, không được giấu giếm chị bất cứ chuyện gì, chúng ta là bạn tốt, không có gì giấu nhau, từ nhỏ ở cùng nhau, so với người thân còn hơn, ít nhất chuyện của chị, xin em không nên giấu giếm chị, cho nên...... Chị tha thứ cho em, nhưng là...... Em cũng phải đáp ứng chị, đối đãi thật tình với chị!"
Phương Lam nghe cô nói, cắn môi dưới, không ngừng dùng sức gật đầu.
Khóe miệng Tử Thất Thất nở nụ cười nhàn nhạt. Cô đã mất rất nhiều rồi, cô không muốn mất đi người bạn từ nhỏ của mình, vì mình che gió che mưa, thủ hộ cô.
"Đừng khóc...... Nhanh đem bảo bối cho chị nhìn một chút!" Cô nói xong, hai mắt rốt cuộc rơi vào bé nam trong ngực cô.
Phương Lam lập tức gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Bạch Trú một cái, Bạch Trú cũng vừa lấy lại tinh thần, ôm đứa bé trong ngực, đi tới bên giường.
"Là Long Phượng Thai, khóc suốt chính là con gái, vẫn ngủ là con trai, hai người bọn họ mặc dù là song bào thai, nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng, chỉ là...... vô cùng đáng yêu giống nhau!" Bạch Trú nhẹ giọng nói, liền đem đứa bé trong ngực mình đặt bên gối cô.
"Oa ô...... Ô...... Oa ô...... Ô ô............"
Bé gái không ngừng khóc thút thít, cả căn phòng quanh quẩn tiếng khóc của cô. Tử Thất Thất lập tức đưa đôi tay nhuộm đầy máu tươi, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, trong nháy mắt, giống như làm ma pháp, bé gái lập tức ngưng gào khóc, mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm cô, nhìn mặt Tử Thất Thất tái nhợt, đột nhiên sau đó, cười vui vẻ.
Tử Thất Thất nhìn phản ứng của cô, trong lòng chợt mừng rỡ, tất cả phiền não, thống khổ và thương tâm trong nháy mắt biến mất, chỉ có trái tim đầy ấm áp, lượn quanh thân thể lạnh như băng.
Cô chuyển tầm mắt, nhìn bé trai vẫn ngủ say trong ngực Phương Lam, trên mặt lại lần nữa lộ nụ cười hạnh phúc, thế nhưng nụ cười chỉ duy trì mấy giây, sau đó lộ ra mất mác, kinh ngạc có chút ưu thương.
"Thất Thất...... Chị làm sao vậy?" Phương Lam nhìn cô, lo lắng hỏi.
"Không sao!" Tử Thất Thất lắc đầu một cái, sau đó dùng cánh tay vô lực ôm bé gái bên cạnh, hai mắt đau lòng nhắm lại, nước mắt từ khuôn mặt rơi xuống.
"Giúp em đem đứa nhỏ này đưa cho Mặc gia!" Tử Thất Thất nhìn con gái bên cạnh, hai mắt tràn đầy nước mắt trong suốt.
"Đưa cho Mặc gia?" Bạch Trú kinh ngạc, sau đó giật mình chất vấn, "Tại sao? Nó là con của em!"
"Nó cũng là con của Mặc Tử Hàn, hơn nữa bên người Mặc Tử Hàn còn có Thiên Tân, nó ở lại bên cạnh bọn hắn, có thể hạnh phúc hơn ở bên cạnh em!"
"Vậy bé trai?" Phương Lam đột nhiên hỏi.
Hai mắt Tử Thất Thất nhìn con trai trong ngực cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt ngủ say của hắn, chân mày không khỏi đau đớn nhíu lại, nói, "Đứa nhỏ này, chị tự có an bài!"
"Tự có an bài? Chị muốn làm cái gì?" Phương Lam lo lắng chất vấn.
"Cái gì cũng đừng hỏi, theo lời chị làm đi!"
"Không được!" Bạch Trú đột nhiên cự tuyệt, kiên định nói, "Anh sẽ không giúp em làm chuyện này!"
"Anh không làm, vậy em đi tìm người khác!" Tử Thất Thất cũng kiên định, hơn nữa quật cường hơn.
"Em......" Bạch Trú tức giận nhìn chằm chằm cô, đột nhiên sau đó hất đầu xoay người, sải bước ra cửa phòng, chỉ bỏ lại đơn giản mấy chữ, "Em thích làm sao thì làm!"
Phương Lam nhìn Tử Thất Thất, đầu tiên là hít mũi một chút, sau đó nhẹ giọng nói, "Thất Thất...... Tại sao làm như vậy?"
Tử Thất Thất nhìn con gái bên cạnh đang trợn to hai mắt nhìn mình, đau đớn mỉm cười nói, "Bởi vì Mặc Tử Hàn từng nói, hắn muốn hưởng thụ một chút vui sướng của phụ thân, muốn hưởng thụ tâm tình nhìn con mình ngày một lớn lên, còn muốn chăm sóc con từ nhỏ, dùng hai mắt ghi nhớ từng ly từng tý của con, cho nên...... Chị muốn đem đứa nhỏ này đưa đi cho hắn, để hắn có thể chân chính làm cha, hoàn thành tâm nguyện của hắn!"
"Nhưng chị thì sao? Chị không đau lòng sao?" Phương Lam hỏi.
Khóe mắt Tử Thất Thất nước mắt không ngừng rơi xuống, cô khẽ nghẹn ngào nói, "Dù sao lòng của chị, đã bị thương sắp chết lặng, bị thương một chút nữa cũng không sao, chị chịu được!"
"Vậy đứa bé kia?" Phương Lam nhìn bé trai trong ngực mình nói, "Chị muốn hắn như thế nào?"
"Hắn......" Tầm mắt Tử Thất Thất nhìn về phía gương mặt đáng yêu mặt ngủ, nước mắt lăn xuống càng mãnh liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]