Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn người đàn ông ở nhà tù đối diện, nụ cười dịu dàng trên gương mặt hiền lành của hắn, chẳng biết tại sao, hai má của cô trong nháy mắt ửng đỏ, hơn nữa vô cùng lúng túng nói "Ngài là cha của Mặc Tử Hàn?" Không tự chủ nhưng vẫn dùng kính ngữ.
"Đúng!" Mặc Hình Thiên xác định lần nữa.
Trái tim của Tử Thất Thất đột nhiên nhảy loạn.
Không nghĩ đến ở trong tình huống này lại gặp cha của hắn, mỗi ngày đều như vậy mặt đối mặt chung đụng với ông ấy, không biết có thói quen kỳ quái nào của cô bị hắn trông thấy không? Nguy rồi, hình như bộ dáng mỗi buổi sáng đều bị hắn nhìn thấy, bộ dạng đầu tóc rối tung của cô cũng bị hắn trông thấy, ngay cả tướng ngủ cũng bị hắn trông thấy hết, trời ơi...... Cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chỉ là...... Lúng túng trên mặt cô đột nhiên biến mất, trái tim khẩn trương đập, cả người cũng biến thành bộ dạng mất mác ảo não, bởi vì, coi như ông ấy là cha của hắn thì có thể như thế nào? Cô cùng Mặc Tử Hàn đã không thể nào kết hôn, cô cùng Mặc Tử Hàn đã không thể nào ở cùng nhau.
"Cô sao vậy? Sao lại thất vọng thế!" Mặc Hình Thiên nhìn sắc mắt của cô, không khỏi tò mò hỏi.
"Không có gì?" Tử Thất Thất trả lời sau đó miễn cưỡng cười nói "Ông là cha của Mặc Tử Hàn, thì cũng là ông nội của đứa bé này, để ông đặt tên cũng là đúng, thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3269023/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.