Trong phòng bệnh
Bách Hiên nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, không một chút sức sống. Trên miệng mang theo chụp dưỡng khí, bên trong đều là hơi nước mờ ảo, bên cạnh hắn còn có rất nhiều dụng cụ y khoa mà đại đa số Tử Thất Thất chưa từng thấy qua. Chúng giống như bao vây cái giường bệnh, nối tiếp lên toàn bộ thân thể hắn
Tử Thất Thất sững sờ nhìn hắn, kinh ngạc nói, "Hắn...... Sao vậy?"
"......" Bạch Trú trầm mặc đứng bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Bách Hiên, không đành lòng mở miệng.
Hai mắt Tử Thất Thất khẽ nhìn Bạch Trú, không tự chủ vươn tay thật chặt níu lấy trái tim mình, hỏi lại lần nữa: "Hắn rốt cuộc thế nào? Cóthể nói cho tôi biết...... Tình trạng của hắn rốt cuộc gay go đến mức nào rồi?"
Bạch Trú đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề từ từ mở to miệng, nói, "Hắn bây giờ bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thân thể có mười mấy nơi gãy xương, nguy hiểm nhất là xương cổ, cột sống ngực, thắt lưng, trực tiếp đè ép lên đốt sống dây thần kinh, đặc biệt là nội tạng tổn thương rất nặng, không thể nào cứu nổi nữa rồi, nhiều nhất...... Cũng chỉ có thể sống ba ngày!"
Ba ngày?
Tim Tử Thất Thất bỗng “ đùng” một phát tựa như có tiếng súng, thân thể bắt đầu hoảng sợ run rẩy.
"Không...... Cái này không thể nào...... Đây không phải là thật...... Không phải thật......" Nước mắt rơi lã chả, từng hạt từng hạt, từng dòng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3269000/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.