Cùng nhau thống khổ?
Cô muốn cùng hắn gánh trên lưng tội nghiệp này sao?
Hai tay Mặc Tử Hàn từ từ nắm chặt, đem cô ôm thật chặt, bàn tay đè ót cô, để cho mặt cô dựa vào lồng ngực của mình.
"Tử Thất Thất...... Thật xin lỗi......"
Cả khuôn mặt Tử Thất Thất vùi vào vạt áo hắn, hai mắt từ từ nhắm lại, sau đó khóe miệng gợi lên tươi cười khổ sở.
Hắn căn bản không cần nói xin lỗi, bởi vì hắn chỉ muốn cứu con mình. Hắn càng không cần nói xin lỗi với cô, bởi vì so với người làm mẹ như cô, hắn mới là người yêu con nhất.
"Tốt lắm, em đi vào với Thiên Tân đi, anh có chuyện cần làm!" Mặc Tử Hàn từ từ buông cô ra.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, khe khẽ gật đầu, hai tay từ từ thả lỏng, sau đó vượt qua hắn vào phòng bệnh.
Mặc Tử Hàn đứng ở cửa, ngửa đầu hít một hơi thật sâu.
Đã không còn thời gian, bệnh của Thiên Tân không đợi được, cho nên...... Hắn phải từ trong miệng Phương Lam hỏi ra người thích hợp là ai.
Đột nhiên xoay người, sau đó sải bước qua hành lang, vừa lấy điện thoại di động trong túi, ấn một dãy số, đặt bên tai:
『 uy? 』 điện thoại chậm chạp được tiếp thông.
"Anh ở đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
『 Em có chuyện gì? 』
"Em hỏi anh ở đâu?"
『 Anh không có nghĩa vụ báo cáo với em, anh ở nơi nào chứ? 』
Chân mày Mặc Tử Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268959/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.