Mặc Tử Hàn nhìn căn phòng trống rỗng, chân mày thật sâu nhíu lên, khuôn mặt lạnh như băng, cũng lộ ra đau đớn.
Có lúc hắn cũng nghĩ, nếu như cứu Thiên Tân sẽ phải mất Tử Thất Thất, như vậy hắn khư khư cố chấp như vậy sao? Mà có lúc hắn cũng tự hỏi lòng mình, rốt cuộc là Thiên Tân quan trọng hay Tử Thất Thất quan trọng? Nhưng tất cả đáp án đều là trầm mặc...... Hắn không cách nào làm đưa ra quyết định, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ bên nào.
Hắn muốn nắm chặt hai mẹ con, nhưng hai người bọn họ giống như là đồng hồ cát vậy, bên này càng ngày càng nhiều, bên kia sẽ càng ngày càng ít, mà sau khi lật ngược lại, bên này càng ngày càng ít, bên kia là càng ngày càng nhiều, vĩnh viễn cũng như vậy trôi qua, sẽ không tìm được thăng bằng.
Chân hắn từ từ đi đến bên giường, nhìn ra trải giường Tử Thất Thất mới vừa nằm qua, nhìn ra trải giường bị cô ấy ép tới xốc xếch, khóe miệng không khỏi khổ sở khẽ cười một tiếng, sau đó hai mắt hẹp dài nhìn tủ thuốc đặt ở bên giường, giống như hôm đó tỉnh lại một dạng, có dán một tờ giấy tiện lợi, viết mấy chữ xinh đẹp ở phía trên:
"Tự chăm sóc thật tốt mình, không để cho tay thấm nước, không làm cho mình quá mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!"
"A......" Hắn nhẹ giọng cười, ngón tay vuốt ve mấy chữ ấm áp, sau đó đưa tay phải của mình ra, nhìn băng gạc mà Tử Thất Thất băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268954/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.