Thật lâu thật lâu trước đây?
"Stop!"
"Stop!"
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngay lúc cô vừa mở miệng liền hô ngừng.
Phương Lam vẻ mặt nghi hoặc, hoàn mỹ ngăn không cười, hỏi, "Sao vậy? Lại có vấn đề gì à?"
"Chúng tớ rất chân thành hỏi cậu chuyện này, xin cậu nghiêm túc trả lời chúng tớ có được không vậy?" Tử Thất Thất xụ mặt.
"Đúng vậy, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng nói dối lừa chúng con!" Mặc Thiên Tân ở bên ứng tiếng.
"Ai......" Phương Lam thở dài, buồn bực nói, "Tớ thật không biết phải nói với hai người thế nào mới tốt, dù sao ngày đó tớ ở quán bar uống chút rượu, không cẩn thận say, sau đó sáng ngày thứ hai thức dậy liền phát hiện mình nằm ở khách sạn, mà bên cạnh chính là Mặc Thâm Dạ, tình huống lúc đó là hai người không có mặc quần áo, hơn nữa rất rõ ràng đã...... Cái kia nha, chuyện chính là như vậy, tớ thật không có lừa hai người, thật, thật sự!" Cô luôn miệng khẳng định, vẻ chân thành không chê vào đâu được.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nghe đoạn tóm tắt đơn giản của cô, vẫn còn có chút không quá tin tưởng, bất quá nói đến chuyện như vậy, lúc trước người nào đó còn án lệ, mà xã hội bây giờ cũng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cho nên cũng không thể nói không tin, chỉ có thể nói bọn họ lúc này trong trạng thái bán tín bán nghi.
"Được rồi! Coi như cậu nói thật đi!" Tử Thất Thất miễn cưỡng thông qua cửa ải khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268952/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.