"Không được ngủ!" Anh bá đạo mở miệng.
Tử Thất Thất làm bộ trở mình một cái, đưa lưng về phía anh chậc chậc miệng, mơ hồ nói, "Em muốn ngủ, đừng quấy rầy em!"
Mặc Tử Hàn nhìn lưng cô, nhìn thấy trên lưng cô săm con rồng đỏ, chợt, chân mày giãn ra, khóe miệng gợi lên một chút cười tà.
"Được được, anh không nói, anh không ồn ào nữa, em ngủ...... Em ngủ đi!" Anh làm bộ bất đắc dĩ, lập tức nằm xuống bên cạnh cô.
Tử Thất Thất hơi cau mày, con ngươi trong hốc mắt nghi ngờ chuyển động 1 vòng
Thật là kỳ quái!
Anh hôm nay sao lại nghe lời như vậy?
Nghi ngờ của cô còn chưa duy trì mấy giây, cánh tay nặng nề của Mặc Tử Hàn liền khoác lên người cô, sau đó từ từ ôm chặt lấy cô, bắt đầu làm việc xấu, ở trên thân thể cô chạy tán loạn.
Tử Thất Thất trong nháy mắt trợn to hai mắt.
"Anh...... anh..... Anh đang làm gì? Lấy tay ra!" Cô hốt hoảng mở miệng.
"Em không phải ngủ tiếp sao? Sao còn nói được? Chẳng lẽ đang nói mớ?" Mặc Tử Hàn cười tà nói, bàn tay không ngừng lại, còn tùy ý làm bậy.
Vừa vặn cô đưa lưng về phía anh, cho nên hai tay của anh có thể thoải mái chạy loạn trước người cô, một tay đặt trước bộ ngực mềm mại của cô không ngừng xoa nắn, mà một tay khác từ từ trượt xuống, vuốt qua bụng bằng phẳng của cô, sau đó lần xuống phía dưới.
"A......" Tử Thất Thất nhẹ giọng rên, thân thể trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268934/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.