Sáng sớm ngày thứ hai
Ở trong một nhà khách bình thường
Phương Lam bọc trên người khăn tắm màu trắng bước ra từ phòng tắm, kể từ lúc đêm khuya sau khi về tới đây vẫn không thể ngủ, mà toàn bộ suy nghĩ đều là bóng dáng Mặc Thâm Dạ, giọng nói của hắn, ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn.....
Không biết hắn hiện tại đang làm gì? Không phải vẫn đang tìm chiếc nhẫn kia chứ? Một người thông minh thế kia, có phải vẫn ngu ngốc quỳ gối trên bãi cỏ tìm mãi đi? Hẳn..... Không thể nào?
Có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng đám mây đen bay trời bầu trời u ám, mặt trời cũng bị che phủ, chỉ chốc lát liền bắt đầu mưa nhỏ. Ai! Chân mày Phương Lam gắt gao chau lại, trong lòng rầu rĩ loạn thành một đoàn. Tại sao kịch tình chỉ xuất hiện trên phim này lại xảy ra trên người cô? Kế tiếp cô có phải là càng ngày càng lo lắng, sau đó lòng như lửa đốt, sau đó liền lập tức xông ra ngoài, đi tìm Mặc Thâm Dạ xem hắn có phải là vẫn ở đó tìm chiếc nhẫn không hả?
"Thiên tài sao lại làm chuyện ngu ngốc vậy chứ, tôi, Phương Lam, tuyệt đối sẽ không, tuyệt - - không!" Cô khẳng định nói với bản thân, sau đó lập tức nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ bù.
Một giờ sau.....
Hai mắt Phương Lam mở trừng trừng, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, sau đó thở dài thật sâu.
"Ai....."
Tại sao?
Tại sao vẫn không ngủ được chứ? Tại sao trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268926/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.