Dưới bầu trời đêm
Phương Lam đi suốt một con phố, mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng cô lại có thể cảm giác được rất rõ ràng Mặc Thâm Dạ đi theo sát phía sau cô, hơn nữa khoảng cách giữa hai người chỉ có gần 1m. Tuy rằng cô rất khó chịu, rất muốn quăng hắn đi, nhưng đáng giận là, lòng cô lại lo lắng cho hắn, chân cũng không tự giác mà bước chậm lại, càng đáng giận hơn là, tai cô lại dựng lên, nghe lén tiếng bước chân tập tễnh của hắn.....
Cô làm sao vậy? Tại sao quan tâm hắn như thế?
"Hô....." Cô thở ra một hơi thật sâu, sau đó dừng lại, thình lình xoay người.
Cước bộ Mặc Thâm Dạ cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn cô.
"Anh đừng có theo tôi nữa!" Phương Lam hét lên ra lệnh.
"Anh chưa từng theo em a!" Mặc Thâm Dạ bình tĩnh trả lời.
"Anh không có đi theo tôi, thế sao cứ đi phía sau của tôi hả?"
"Anh muốn đi đường này không được sao? Luật pháp cũng không có quy định hai người không được đi cùng một đường chứ?"
"Anh....." Phương Lam á khẩu giận dữ.
"Được! Anh muốn đi đường này đúng không? OK, anh đi, tôi nhường cho anh, cùng lắm thì tôi đi đường khác!" Cô nói xong liền thay đổi phương hướng.
Mặc Thâm Dạ cũng xoay người, tiếp tục đi theo sau cô.
"Này! Anh, không phải đi đường kia sao? Thế nào lại đi cùng tôi?" Phương Lam nổi điên, xoay người trừng mắt nhìn anh chất vấn.
"Anh lại đột nhiên muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268924/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.