Phương Lam nhìn gương mặt thương tâm muốn chết của Bách Hiên, trầm mặc thật lâu, sau đó mới mở miệng nói, "Tôi không biết!"
Giống anh nhịn đau buông tay, cô có thể sẽ không làm được, nhưng nếu anh không buông tay thì có thể như thế nào? Ai hiểu rõ Tử Thất Thất đều biết, cô ấy căn bản là không có khả năng chọn anh, đời này, cô ấy chỉ yêu một người, vậy cô ấy cũng sẽ chỉ yêu một người đấy, tuyệt đối sẽ không phân chia tình yêu của mình cho bất kỳ ai, cho dù là bố thí cũng không thể, cho nên..... Nếu anh không buông tay, anh chỉ càng thống khổ thêm mà thôi.
"A....." Bách Hiên khẽ cười, trong đôi mắt vẫn lóe ra nước mắt trong suốt, nói, "Cô phải nói "sẽ" mới đúng!"
"Tại sao?" Phương Lam hỏi.
"Bởi vì điều này..... Tôi cũng sẽ không hối hận!" Anh trả lời.
"Sao vậy? Anh bây giờ hối hận rồi ư?" Cô lại hỏi.
"Đúng vậy, tôi hối hận, tôi hiện tại hối hận, tôi không nên buông tay cô ấy ra mới đúng, tôi không nên buông tha cho cô ấy mới đúng, từ lúc buông tay cô ấy ra, tôi cũng rất hối hận rất hối hận rất hối hận..... Nhưng mà, không buông cô ấy ra, cô ấy nhất định sẽ rất thống khổ, cho nên..... A....." Anh lại khẽ cười, sau đó không nói gì nữa.
Phương Lam nhìn bộ dạng đang tự hành hạ bản thân của anh, nhìn trên gương mặt người đàn ông tràn đầy nước mắt kia, trái tim cũng đau đớn thay cho anh.
Đi tới trước mặt anh, cô khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268919/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.