Thành thục? Một chút?
Mặc Thâm Dạ và Thổ Nghiêu cũng đột nhiên sửng sốt, sau đó trong nháy mắt xấu hổ.
Tại sao bọn họ lại bị một đứa trẻ mặt búng ra sữa dạy dỗ? Hơn nữa vẻ mặt của cậu còn làm như đó là một điều rất bình thường, rõ ràng tất cả đều là cậu làm ra, cậu như vậy cũng quá thẳng thắn đi?
"Này, tiểu quỷ, là cháu gọi bác ra ngoài, không động thủ cháu cho rằng có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?" Mặc Thâm Dạ khó chịu mở miệng.
"Nhưng cháu bảo bác ra ngoài cũng không bảo bác động thủ, cháu muốn bác tới để trợ giúp cháu thôi!" Mặc Thiên Tân cười xấu xa.
"Trợ giúp?"
"Không sai, bác xem...... Nhiều người như vậy đều là kẻ địch của cháu, cháu lại còn nhỏ, dĩ nhiên không thể đấu lại bọn họ, chỉ cần có bác ở đây, một mình bác trăm trận trăm thắng tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì!" Mặc Thiên Tân tràn đầy tự tin nói.
Chân mày Mặc Thiên Dạ hơi nhíu lên, nhìn vẻ mặt tự tin của cậu, đột nhiên buông lỏng tay, nói, "OK! Bác sẽ xem cháu dùng cách gì để thuyết phục người đàn ông này!"
"Cứ giao cho cháu!" Mặc Thiên Tân vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Thổ nghiêu.
Thổ nghiêu không khỏi cả kinh.
"Tiểu thiếu gia, tôi sẽ tuyệt đối không thả cậu đi!" Anh kiên định mở miệng trước.
Mặc Thiên Tân phát ra âm thanh buồn nôn nói, "Đừng cố chấp như vậy nha, chú suy nghĩ một chút, nếu như chú thật cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268914/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.