Bách Vân Sơn nghe những lời thao thao bất tuyệt của Phương Lam, nghe từng câu từng câu uy hiếp sắc bén của cô, nhìn khuôn mặt đắc ý kia, phẫn nộ liền bùng nổ, giận dữ chỉ về phía cô, nói, "Cô đúng là một người điên, cô dám ở trước mặt tôi nói hươu nói vượn, có ai không - - người đâu - - đuổi cô ta ra cho tôi, ném cô ta ra khỏi cửa Bách gia cho tôi....."
Phút chốc, bốn người đàn ông mặc âu phục chạy vội vào đại sảnh, cùng đi tới chỗ Phương Lam.
Phương Lam thấy đại sự không ổn, mà cô lại không thể lộ ra thân thủ của mình, cho nên đành phải nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Bách Hiên, mơ hồ trốn ở phía sau anh, cáo mượn oai hùm lớn tiếng nói, "Mấy anh đừng có làm loạn a, tôi là khách quan trọng của thiếu gia nhà các anh đó!"
Bốn người nghe được lời này quả nhiên dừng bước.
"Các anh còn do dự cái gì, còn không mau đem người phụ nữ điên này ra ngoài!" Bách Vân Sơn hét lớn ra lệnh.
Bốn người lại lập tức tiến lên.
"Các anh dám!" Bách Hiên vẫn buồn bực không lên tiếng bỗng lớn tiếng.
Bốn người lại lập tức dừng lại, trở nên tiến thối lưỡng nan.
Bách Vân Sơn tức giận trừng mắt nhìn Bách Hiên, nhìn khuôn mặt kiên nghị kia.
"Con dám không nghe lời ba?" Ông chất vấn, thanh âm lạnh như băng.
"Ba, cô ấy là bạn con, cho dù ba muốn đuổi đi cũng phải hỏi ý kiến của con!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268908/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.