Chương trước
Chương sau
Trên thư phòng tầng ba

Cách một mét, Mặc Thiên Tân ngồi ở trên ghế sô pha, cặp mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mà phía trước bảng đen có một người đàn ông trung niên mang kính mắt đang không ngừng viết chữ, lặp đi lặp lại lời nói, không ngừng giảng giải, nhưng kiến thức căn bản cậu đã vô cùng quen thuộc.

“ Tiểu thiếu gia……..tiểu thiếu gia……..tiểu thiếu gia”

Thầy giáo không ngừng gọi, thanh âm càng lúc càng lớn, hồn phách của Mặc Thiên Tân đang bay đi liền trở về chỗ cũ, lúng túng nói: “Hả, làm sao, tan học rồi ư?”

Gương mặt thầy giáo cáu kỉnh, đầu đầy hắc tuyến.

“Tiểu thiếu gia, xin hãy nghiêm túc nghe giảng!”. Ông nhẹ giọng cảnh cáo, kiềm chế tức giận, rất lo sẽ chêu trọc phải cậu.

“Nghe giảng?” Mặc Thiên Tân bực bội lặp lại, buồn bực nói: “Ông giảng những những thứ thế này, tôi từ tám trăm năm trước đã nghe rồi!”. Mặc dù cậu còn chưa đến tám trăm tuổi.

“Tiểu thiếu gia, cậu đã học hết chương trình tiểu học năm nhất?” Thầy giáo có phần ngạc nhiên hỏi.

“Từng đó…… “ Gương mặt Mặc Thiên Tân kiêu ngạo, tự hào mà nói: “Thật sự tôi không hề nói dối, tôi vừa sinh ra, mẹ đã bận rộn làm việc, bận rộn kiếm tiền nuôi tôi, cho nên vì một số nguyên nhân, một khoảng thời gian dài đều là mẹ nuôi Tiểu Lam chăm sóc tôi, mà lúc ấy mẹ Tiểu Lam đang học Đại Học Y, bà từ từ kiên trì quấy rầy, cộng thêm uy hiếp hăm dọa, mới thuyết phục được hiệu trưởng trường đại học, đồng ý cho bà được phép dẫn theo tôi cùng đến trường đi học, cho nên bắt đầu từ khi tôi còn chưa nói chuyện được đã cùng mẹ Tiểu Lam ra ra vào vào trường đại học, học được rất nhiều thứ, cho nên ông dạy mấy chương trình này đối với tôi mà nói, thật sự là quá nhỏ, làm phiền ông về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không thì…… Hai chúng ta đổi vị trí, tôi sẽ dạy học cho ông?”

Thầy giáo đã không chỉ còn có hắc tuyến, mà tức giận đã tuôn ra thành gân xanh.

Ông đã nhiều năm làm thầy giáo dạy tiểu học, đây là lần đầu tiên ông bị học sinh coi thường? Cái gì đại học? Chỉ dựa vào đứa trẻ lông mọc chưa đủ như nó? Ai tin hả!

Thế nhưng, ông không thể tức giận, không thể mở miệng mắng to, bởi vì…….

Tầm mắt của ông từ từ không làm chủ được dời đến, nhìn Thổ Nghiêu đang ngồi sau lưng Mặc Thiên Tân, mặt lạnh như băng, giống như chuẩn bị dẫn ông đi giết chết trong tức khắc vậy, khiến cho ông sợ hãi ngay cả lớn tiếng đối với Thiên Tân cũng không dám. Chỉ có thể khúm núm hạ thấp âm thanh.

“Ai…… tôi bảo thầy giáo này. Không bằng để tôi trắc nghiệm ông vài câu hỏi trí tuệ đơn giản, nếu như ông có thể trả lời được, thì ông hãy ở lại, tiếp tục làm thầy giáo của tôi, còn nếu ông không trả lời được, thì ông liền lập tức cút ra ngoài cho tôi, nhất định phải nhớ, là cút!-- ra ngoài đấy nhé? “ Gương mặt Mặc Thiên Tân tà ác, đây chính là ngày hôm qua cậu học được từ cha mình.

Thầy giáo nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cậu, đắc ý nhếch lên khóe miệng, ông cũng không tin một người hơn bốn mươi tuổi sẽ thua một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh.

Gương mặt ông tràn đầy tự tin, lòng tin mười phần: “Cậu hỏi đi?”

“Được!“

Mặc Thiên Tân linh lợi như kẻ trộm nhìn ông, vui vẻ nói: “Câu hỏi thứ nhất: một không ra mặt, hai không ra mặt, ba không ra mặt...... Là một chữ!"

Trong nháy mắt thầy giáo sửng sốt

Một không ra mặt?

Hai không ra mặt?

Ba không ra mặt?

Không ra mặt? Đây là ý gì? Còn là một chữ?

Là chữ gì?

Ông vắt óc, không ngừng suy đoán, hai chân mày thô thô nhíu chặt thành một đường, khuôn mặt cau có, làm như thế nào cũng đều không ra đáp án, nhưng chẳng lẽ lại chịu thua trong tay một đứa trẻ con như Mặc Thiên Tân.

Mười phút sau………….

Mặc Thiên Tân đắc chí nói: “Như thế nào thầy giáo, thầy nghĩ ra đáp án chưa?”

“……….” Người nào đó trầm mặc

“Hahaha, đần chết! Một không ra mặt là chữ ‘ bất ‘ phía trên chỉ là cái đầu, chữ thứ hai chính là chữ ‘ mộc ‘, như thế chữ thứ ba chính là chữ ‘ sâm ‘, thầy giáo…… ông cũng đã nhiều tuổi, chẳng lẽ trong óc đều là nước tương?” Mặc Thiên Tân hả hê, gương mặt kiêu ngạo, khiến người khác tức chết.

“Hỏi tiếp!” Thầy giáo không chịu thua

“Được!”

Mặc Thiên Tân tà ác nhìn ông ta, mở miệng một lần nữa: “Câu hỏi thứ hai: Ví dụ có một chiếc xe, cha tôi ngồi ở ghế lái, mẹ tôi ngồi cạnh người lái, tôi ngồi ở ghế sau, mà lão thầy giáo ngồi bên cạnh tôi, ông nói…… Chiếc xe này là của ai?

“Đương nhiên chính là của cha cậu rồi!” Lão thầy giáo trả lời khẳng định

“Không đúng!” Mặc Thiên Tân phủ định đáp án

“Đó là của mẹ em sao?” Ông nói tiếp

“Không đúng!”

“Vậy…….” Ông hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi nói; “Là của tôi?”

“Sai, sai, sai” Mặc Thiên Tân phủ định ba lần liên tiếp, sau đó vui vẻ nói: “Thầy giáo, ông thật sự là đần có đủ, tôi ngay từ lúc đầu cũng đã nói cho ông biết: “Ví dụ có chiếc xe, như vậy đương nhiên chiếc xe này là “ ví dụ “, hắn họ ‘ ví ‘ tên ‘ dụ ‘ tên đầy đủ là “ ví dụ”! Ha haha…… “

Thầy giáo nghe được đáp án, lập tức muốn tìm kẽ đất chui xuống.

Ví dụ?

Đây coi là cái gì?

“Tiếp tục!” Ông vẫn không chịu thua

“OK!”

Đột nhiên nụ cười của Mặc Thiên Tân thay đổi kì dị, Thiên Tân ranh mãnh nhìn ông, nghiêm trọng cảnh cáo, nói: “Đây chính là câu hỏi cuối cùng nha, thầy giáo nếu như ông trả lời sai, sẽ phải cút--- ra ngoài đấy!

“Cậu……. cậu……..nói” Thầy giáo khiếp sợ lấy dũng khí, lau một hàng mồ hôi toát ra trên trán.

“Được!”

Mặc Thiên Tân tươi cười đầy mặt nhìn ông ta, dáng vẻ nắm chắc phần thắng nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một con ếch đi bằng bốn chân, nó bước đi với dáng vẻ vô cùng nổi bật, không giống các con ếch bình thường, dáng vẻ đặc biệt kì lạ, nó thích dùng hai chân trước nhảy một cái, dùng hai chân sau nhảy một cái, sau đó sẽ dùng bốn chân nhảy một cái, bên phải nhảy múa, trước nhảy múa, sau nhảy múa, cuối cùng lại đứng tại chỗ nhảy…… ông hãy trả lời……. Nguyên nhân vì sao?

“Hả!!!?”

Thầy giáo miệng kinh ngạc biến thành hình chữ “O”

Có một con ếch cái gì? Chân sau nhảy cái gì? Chân trước nhảy? Lại còn bên trái nhảy múa, bên phải nhảy múa, trước nhảy múa, sau nhảy múa? Cuối cùng lại đứng tại chỗ nhảy?

Đây là con ếch sao?

Trên thế giới này có loài ếch như vậy sao?

Nó tại sao lại muốn nhảy như vậy? Tại sao vậy chứ? Tại sao tại sao tại sao………..

Đầu thầy giáo hỗn loạn một mảnh, hoàn toàn mất đi năng lực suy đoán.

Mặc Thiên Tâm nhìn vẻ mặt ông ta rối rắm, siêu cấp vui vẻ nói: “Như thế nào hả thầy giáo, ông đã nghĩ được nguyên nhân chưa? Là vì sao thế hả?

“Đó là bởi vì…..Bởi vì……..Bởi vì….” Thầy giáo không ngừng lặp lại hai chữ này, hoàn toàn không nghĩ được ra đáp án.

“Hahahaha………” Mặc Thiên Tân mở lòng cười to, nói “Thầy giáo, tôi nói cho ông đáp án, chính là bởi vì con ếch kia thích nhảy như vậy, thân thể là của nó, nó nghĩ thế nào thì làm như thế, nghĩ thế nào liền nhảy như thế, cho dù ai cũng không quản lí được, đây chính là câu tục ngữ dân gian lưu truyền trong truyền thuyết: “Có tiền không thể mua được lòng người, ông có thể đoán được không?

Thầy giáo hoàn toàn thua cuộc, cơ thể hoảng hốt nghiêng nghiêng lùi về phía sau vài bước.

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Ông lại thua một đứa trẻ sáu tuổi?

Mấy chục năm dạy học kiếm sống, mấy chục năm lăn lộn cuộc sống, mấy chục năm ăn học, lại vẫn thua kém một đứa trẻ sáu tuổi……….

Chẳng lẽ đây chính là “ bi kịch “ trong truyền thuyết

“Thầy giáo……” Mặc Thiên Tân đột nhiên thay đổi thanh âm trầm trầm, nó đắc ý nói; “Tự ông thua cuộc, đến đây là đủ, ông có thể cút--- đi ra ngoài!”

Cả người thầy giáo bị Mặc Thiên Tân đả kích nặng nề, cả người suy sụp không còn một chút tinh thần, vô cùng không tình nguyện chậm rãi hạ hai đầu gối, cả người ngồi sụp xuống, mà lúc này…………….

“Tiểu thiếu gia……..!” Thổ Nghiêu đột nhiên lên tiếng

Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn mặt của anh ta nói: “ Làm sao? “

Thổ Nghiêu hơi cúi đầu, chần chừ một lúc, sau đó đánh bạo nói: “Xin ngài hãy bỏ qua cho vị thầy giáo này đi “.

“Tại sao? “. Mặc Thiên Tân giả bộ ngây thơ hỏi

“Ách…..Cái này….” Thổ Nghiêu chần chờ, đối với khuôn mặt ngây thơ của cậu, anh càng thêm sợ hãi.

“Thế nào? Nói không được nguyên nhân? Nếu không chú cùng tôi chơi một chút, nếu như chú thắng, tôi sẽ bỏ qua cho hắn, nếu như chú thua……… Hắc, hắc, hắc!” Tiếng cười của đứa trẻ vô cùng tà ác.

Mấy câu hỏi vừa rồi, đều là tôi học được trên máy tính với ti vi, nhưng vẫn còn giấu đòn sát thủ!

Trong nháy mắt nội tâm Thổ Nghiêu dao động, vội vàng nuốt vào nhả ra nói: “Vẫn…..vẫn như vậy là được rồi! “

Anh đã từng sâu sắc lĩnh hội sự tà ác của Thiên Tân rồi, mới hôm qua có một thầy giáo bị cậu dọa cho sợ hãi, bây giờ còn rất thảm, cả người đã gần như phát điên, thiếu chút nữa là phải vào viện tâm thần, cho nên vẫn là thôi, nhiều một chuyện, không bằng ít đi một chuyện……….

Mặc Thiên không thấy thú vị liền thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt lão thầy giáo tang thương, đột nhiên nói: “Thôi, không chơi với ông nữa, ông đi đi!”.

Cậu vừa nói xong, Thầy giáo liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Mặc Thiên Tân nhàm chán thở dài.

Mỗi ngày đều bị giam ở nơi này, mỗi ngày đều phải học tập, cậu phiền não trên đầu cũng nhanh muốn dài ra, rề rà đi tới, hơn nữa cái người gọi là Thổ Nghiêu này vẫn luôn theo sát bên cạnh cậu, cậu hoàn toàn không tìm được cơ hội để liên lạc với mẹ Tiểu Lam, thật là buồn bực…..Buồn bực chết

“Ai……..” Cậu lại thở dài

“Làm sao? Tuổi còn nhỏ mà liêc tục thở dài……… cẩn thận chưa già đã yếu đấy! “

Thanh âm của một người đàn ông xông vào, Mặc Thiên Tân lỗ tai nhạy bén lập tực ngẩng đầu nhìn về cửa thư phòng cười, mà Mặc Thâm Dạ anh tuấn dựa vào khung cửa, vẻ mặt bất cần đời cười cười nhìn cậu.

“Thế nào…….thế nào lại là ngươi?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.