Chương trước
Chương sau
"Ha ha ha......."

Phương Lam đầu tiên là thoải mái cười to, sau đó mới nhẹ giọng nói, "Một tháng trước, Bách Hiên cũng đã hỏi tôi vấn đề như vậy, anh ta tựa hồ cho là tôi thích Thất Thất, hơn nữa còn có một loại tình cảm yêu say đắm với cô ấy, bất quá anh yên tâm đi, tôi là chân chân chính chính thuần thuần túy túy yêu người khác giới, bất quá..... Nếu như là Thất Thất tự mình mở miệng nói muốn ở chung với tôi, vậy thì tôi thử yêu đồng tính cũng không sao!"

Mặc Tử Hàn nghe được câu nói đùa cuối cùng kia, tay bỗng nhiên nắm chặt điện thoại di động, cơn giận giữ nảy sinh bất ngờ.

"Tử Thất Thất hiện tại ở đâu?" Anh âm lãnh chất vấn.

"Cô ấy hiện ở một địa phương rất an toàn, anh không cần lo lắng!"

"Tôi hỏi cô hiện giờ cô ấy ở đâu?"

"Cho dù tôi biết, anh nghĩ rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?"

"Cô sẽ!" Giọng nói Mặc Tử Hàn đột nhiên kiên định.

"......" Phương Lam trong điện thoại đột nhiên trầm mặc, đại khái năm giây sau, cô mới mở miệng lần nữa, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói, "Anh dựa vào cái gì cho là tôi sẽ nói cho anh biết?"

"Chỉ bằng việc cô nhận điện thoại!" Mặc Tử Hàn tràn đầy tự tin trả lời.

Lúc Tử Thất Thất dùng điện thoại cầm tay của anh gọi cho cô, cô cũng đã có số di động của anh, hơn nữa lần đầu tiên cô gọi cho anh, ngôn ngữ của cô tuy rằng thật thật giả giả hư hư thật thật, còn lộ ra khí tức làm cho người ta mê hoặc không rõ, nhưng cô đang nói cho anh một lần cơ hội, và thời điểm anh thề, giọng điệu lại đặc biệt thật tình, rất rõ ràng cũng không phải lừa gạt, mà là thật sự rõ ràng hi vọng anh có thể đối đãi Tử Thất Thất như vậy, vậy thì có thể nói rõ, cô cố ý để cho Tử Thất Thất ở chung một chỗ với anh, chỉ là anh lúc ấy cũng không có dựa theo lời cô nói mà làm. Còn lần trò chuyện này, vốn mưu kế của cô cũng đã thành công, đại khái có thể đổi lại số điện thoại di động, hoặc là tắt máy, hoặc là không tiếp, nhưng mà cô cũng biết rõ là anh gọi điện tới, nhận cú điện thoại này, vậy thì có thể nói rõ, cô..... Cố ý nói cho anh biết nơi ở hiện tại của Tử Thất Thất.

"......" Phương Lam trong điện thoại nghe được câu nói anh vừa mới nói kia, bỗng nhiên trầm lặng không nói.

"Tại sao không nói? Là bởi vì không nghĩ tới sẽ bị tôi đoán trúng sao?" Thanh âm Mặc Tử Hàn âm trầm lạnh lùng, khóe miệng tà ác chậm rãi gợi lên.

"Ai nha, tôi thật sự không nghĩ tới đâu, thì ra anh đã thông minh đến cảnh giới này rồi, a...... Tôi thật sự là càng ngày càng muốn đem anh đặt ở bàn thí nghiệm, phân tích tỉ mỉ, nghiên cứu nhận nhận chân chân, sau đó sẽ thanh thanh sở sở xét nghiệm một chút, nhìn xem trong thân thể anh có phải có thứ khác người hay không."

"A......" Mặc Tử Hàn cười khẽ, lạnh lùng nói, "Nếu cô có bản lãnh này, vậy đem bắt tôi lại, đặt ở trên thứ cô gọi là bàn thí nghiệm a!"

"NO!NO!NO!" Phương Lam liên tục nói không, sau đó cười nói, "Nếu tôi thật sự bắt người sống đi nghiên cứu, nhất định sẽ bị Thất Thất chán ghét, tôi không muốn bị thiết quyền của cô ấy đánh tới gương mặt xinh đẹp này của tôi, ngoài ra thật sự không ai thèm lấy, vậy thật muốn cho cô ấy chịu trách nhiệm cả đời của tôi, tôi nghĩ..... Anh cũng không nguyện ý phát sinh chuyện như vậy, đúng hay không?"

Chân mày Mặc Tử Hàn dưới cơn giận giữ nhíu chặt.

Cô dùng phương thức này khiến cho người ta tức giận, làm cho người ta càng ngày càng muốn đưa cô ta vào chỗ chết, giống như là cố ý bới móc, thật đúng là một cô gái không sợ chết, thật không hổ là bằng hữu của Tử Thất Thất, giống nhau đều ăn gan hùm mật gấu.

"Trở về chính đề đi, Tử Thất Thất hiện tại ở đâu?" Anh lạnh lùng chất vấn.

"Cái này sao......" Phương Lam như trước do dự, chậm chạp nói, "Tuy rằng anh rất thông minh, mặc dù bị anh nói trúng, mặc dù thật sự tôi muốn nói cho anh biết nơi ở của Thất Thất, nhưng con người tôi chính là rất ghét bị người khác nhìn thấu, cho nên tôi hiện tại thay đổi chủ ý, tôi sẽ không nói chi tiết cho anh biết nơi ở của cô ấy, nhưng tôi có thể nói với anh là, cô ấy đã không còn ở Anh quốc nữa, anh cũng không cần lãng phí thời gian tại Anh quốc, bất quá trừ Anh quốc ra..... Địa Cầu này chính là rất lớn a, anh cứ...... từ, từ, tìm, đi!"

Cô cuối cùng gằn từng chữ, trong giọng nói tràn ngập đắc ý, sau đó lập tức dập điện thoại.

"Tít ---"

Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm kéo dài không ngừng.

Mặc Tử Hàn nghe thanh âm trong điện thoại di động, chân mày gắt gao tụm quanh cùng một chỗ, lửa giận đầy mặt, đã không cách nào bị đè nén.

Nữ nhân ghê tởm này, lại dám ba lần bốn lượt trêu chọc anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, cho dù là bằng hữu tốt nhất của Tử Thất Thất, anh cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bỗng nhiên, anh từ trên ghế salon đứng lên, sải bước đi tới phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, lẳng lặng nghĩ ngợi.

Cô ta nói Tử Thất Thất đã không có ở đây nữa, vậy thì...... Cô ấy sẽ đi nơi nào?

Đài Loan ư?

Khả năng này là lớn nhất! Bởi vì Tử Thất Thất từng nói qua, ở trong lòng cô, chỉ có hai người quan trọng, đầu tiên là Mặc Thiên Tân, thứ hai chính là Phương Lam, nếu ba người bọn họ quan hệ tốt như vậy, tin tưởng lẫn nhau cũng không muốn tách ra, vậy thì nếu như anh là Phương Lam, hàng loạt kế hoạch cùng âm mưu, thành công giúp Tử Thất Thất chạy trốn, sau đó sẽ đem cô ấy đi chỗ nào đây? Địa phương nào mới là an toàn nhất đây?

Bỗng nhiên, khóe miệng của anh hờ hững gợi lên một tia đắc ý cười tà.

Bất kể nghĩ thế nào, phải...... Cũng không có so với bên người mình càng thêm an toàn đi?

Cho nên...... Tử Thất Thất hiện tại nhất định ở Đài Loan!

"Hổ Phách!" Anh đột nhiên lớn tiếng gọi.

"Két!" Cửa phòng lập tức bị mở ra, Hổ Phách đứng ở cửa phòng, cung kính cúi đầu nói," Điện hạ, anh có cái gì phân phó?"

Mặc Tử Hàn xoay người nhìn anh ta, lạnh lùng nói, "Gọi Kim Hâm không cần điều tra nữa, lập tức chuẩn bị máy bay, chúng ta lập tức trở về Đài Loan!"

"Trở về Đài Loan?" Hổ Phách không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

Hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn hơi hơi buộc chặt nhìn anh ta, nói, "Đúng vậy, đi chuẩn bị đi!"

"Vâng!"

"Còn nữa......." Mặc Tử Hàn dường như lại nghĩ tới cái gì, lạnh lùng nói, "Anh ở lại đây, điều tra tỉ mỉ cho tôi, cái ngày Tử Thất Thất bỏ trốn, có những máy bay nào bay tới Đài Loan."

"Vâng!" Hổ Phách cúi đầu lĩnh mệnh.

"Đi xuống đi!" Mặc Tử Hàn thân thể quay lại, lần nữa đối mặt với cửa sổ.

"Vâng!"

Hổ Phách lập tức rời khỏi, cũng đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín.

Mặc Tử Hàn lại khẽ ngửa đầu nhìn bầu trời xanh.

Nếu cô ấy đi máy bay chạy trốn, vậy thì anh có thể điều tra ra máy bay cô ngồi, đi theo con đường này, điều tra là ai giúp bọn họ, hay hoặc là sẽ có phát hiện gì khác, tóm lại...... Bất kể là đầu mối nhỏ như thế nào, anh cũng không thể bỏ qua. Anh nhất định sẽ tìm được Tử Thất Thất, anh nhất định sẽ làm cho cô từ nay về sau cũng không dám rời khỏi bên cạnh anh.

"Tử Thất Thất...... Em chờ....... Anh sẽ tới bắt em!" Anh lạnh lùng nói, hai mắt bịt kín một tầng tinh hồng tà ác.

※※※ Đài Loan.

Khách sạn Rich

Từ một tháng trước sau khi Phương Lam đi tìm Bách Hiên, Bách Hiên cả người lại trở lại dịu dàng như cũ, đối với lời cha mẹ bảo sao làm vậy, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm đến khách sạn Rich đi làm tan việc, suốt một tháng cũng không có đề cập tới Tử Thất Thất, thậm chí ngay cả tên cô, cũng không có xuất hiện qua trong miệng của anh, giống như trong đời anh, cho tới bây giờ cũng không có tồn tại người này, hết thảy đều là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh làm cho người ta cảm giác được dị thường.

Nhưng trong một tháng này, không có một người phát hiện, anh đang âm thầm thường xuyên cùng Phương Lam liên lạc, hơn nữa còn thành công đem Tử Thất Thất thoát khỏi tay Mặc Tử Hàn, cho nên không tự chủ, anh có chút kìm nén không được.

Muốn chay như bay đến trước mặt cô, muốn xem bộ dáng hiện tại của cô, muốn ôm lấy cô..... Nhưng là hiện tại anh không thể xúc động, phải nhẫn nại.

Phòng làm việc tổng giám đốc

Bách Hiên cứ theo lẽ thường hoàn thành hết một ngày làm việc, mà lúc này sắc trời cũng đã trở nên tối đen, thưa thớt ánh sao sáng trang điểm khoảng không đen nhánh, ngay cả ánh trăng, cũng ngượng ngùng che lấp hơn phân nửa khuôn mặt.

"Cần phải về rồi!" Anh nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, hai mắt từ trong trời đêm thu hồi, sau đó đi đến trước sô pha, cầm lấy tây trang mặc lên người, cuối cùng đi nhanh ra cửa phòng làm việc.

Ngồi thang máy đi thẳng tới lầu một, hai chân mới vừa vặn bước ra khỏi cửa chính khách sạn, liền phát hiện ba người núp trong bóng tối, liền nghĩ tới lời Phương Lam nói, lúc ở công ty, có nhân viên giám thị Bách Vân Sơn đặc biệt phân phó, mới vừa đi ra cửa chính thì còn có người bảo vệ kiêm giám thị anh, mà quay về đến trong nhà, bất luận là người nhà hay là người giúp việc, cũng chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh, đem mỗi một việc của hắn đều báo cho Bách Vân Sơn.

Bất quá, kiểu giám thị này cũng hẳn là tới lúc hủy bỏ!

"Ra đi, đừng có ẩn núp nữa!" Anh đứng ở trên đất trống trước cửa khách sạn Rich, khẽ lớn tiếng nói.

"......." Chung quanh một mảnh trầm mặc, ba người kia ngay lập tức đem che dấu thân thể của mình.

Trên mặt Bách Hiên dịu dàng khẽ cười, lại nói, "Mau ra đi, chẳng lẽ muốn tôi tự mình tới bắt các anh sao?"

Lần này lời của anh âm trầm, ba người kia liền lập tức hiện thân, cũng cùng nhau đi đến trước mặt của anh, cung kính cúi đầu, cùng kêu lên:

"Bách thiếu gia!"

"Bách thiếu gia!"

"Bách thiếu gia!"

"Ha ha......" Bách Hiên đột nhiên cười khẽ, nói, "Thật đúng là xưng hô đã lâu!"

Kể từ khi anh tiếp quản khách sạn Rich, không còn thấy qua xưng hô như thế. Bách thiếu gia..... Bách gia đại thiếu gia..... Xưng hô buồn cười cỡ nào a.

"Được rồi, hiện tại các anh cũng đã bị tôi phát hiện, vậy thì..... Có thể hay không mời các anh để một đường, tôi muốn hiện tại gặp người cha cao cao tại thượng kia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.