Chương trước
Chương sau
Vừa nghe thấy những lời này của Mặc Thiên Tân, Phương Lam lập tức tàn nhẫn vỗ một cái sau ót của cậu, nói, "Tiểu tử thối, con mới là bò đó!"

Mặc Thiên Tân đau cau chặt chân mày, oán giận nói, "Rõ ràng chính mẹ tự nói mình!"

"Mẹ nói là cách sơn đả ngưu!"

"Không phải vẫn là bò sao!"

"Tiểu tử thối, con......"

"Mẹ, cứu mạng a, giết người rồi......"

Lời Phương Lam nói còn chưa hết, Mặc Thiên Tân liền lập tức la to chạy về phía Tử Thất Thất.

"Tiểu tử thối, ai muốn giết con, mẹ chỉ mới gõ một cái vào ót con!"

"Mẹ, mẹ nghe thấy chứ, mẹ nuôi thừa nhận đánh con rồi!"

"Tiểu tử thối, con lại dám hãm hại mẹ, xem mẹ giáo huấn con thế nào!"

"Mẹ, mẹ xem, mẹ nuôi lại tới đánh con rồi, oa..... Mẹ cứu mạng, oa..... Mẹ cứu con...."

Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh cô chơi trò lão ưng bắt gà con, cô tức giậm căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại!

"Hai người các ngươi đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!"

Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu thật sâu, sau đó cùng nhau nói:

"Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!"

"Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!"

Tử Thất Thất toát mồ hôi! (︶︿︶|||)~

Chiêu số có thể trị bọn họ cũng chỉ có ăn cơm, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là hai người bọn họ rất thông minh, nhưng không có một người nào có thể đi vào phòng bếp, chỉ biết ăn chứ không biết làm.

"Ai....." Cô thở dài thật sâu, nhưng tâm tình ngay lúc này lại vô cùng vui vẻ thoải mái.

"Được rồi, đều bình thân đi, theo ai gia hộ giá hồi cung......" Cô phi thường phối hợp đè nén yết hầu, giả giọng nói.

"Vâng, lão phật gia!"

"Vâng, lão phật gia!"

Hai người trăm miệng một lời, phân biệt đứng ở hai bên cô, dìu lấy tay cô.

Hết thảy phiền não tựa như tan thành mây khói, nghi vấn gì, tò mò cái gì, kế hoạch gì, suy đoán gì, âm mưu gì.... Tựa hồ cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là..... Ba người họ hiện tại rất vui vẻ.

Quả nhiên.....

Trở về rất đúng ư?

※※※

Một ngày sau

Luân Đôn nước Anh

Trong phòng khách sạn

Kim Hâm, Hổ Phách, và Trân Châu, ba người cùng đứng bên cạnh chiếc giường Simmons rộng lớn, ba cặp mắt đều nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm.

"Trân Châu, bắt đầu đi!" Kim Hâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Vâng!"

Trân Châu khẽ cúi đầu ứng tiếng, sau đó mở chiếc va li màu bạc đặt bên cạnh giường ra, lấy chất lỏng màu trắng trong suốt hút vào ống tiêm, sau đó đem phần không khí dư thừa trong ống tiêm đẩy ra, cầm lấy cánh tay trái Mặc Tử Hàn, trên mạch máu màu xanh từ từ đâm vào, sau đó chất lỏng trong ống tiêm từ từ rót vào trong huyết quản của anh, cuối cùng rút kim tiêm ra.

Ba người cùng nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh, trầm mặc mím chặt môi, lẳng lặng chờ đợi vài tiếng, rốt cục.....

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn.

Trái tim ba người theo động tác của anh bỗng nhiên buộc chặt.

Lần này hẳn là tỉnh lại đi?

Sẽ không vô hiệu nữa chứ?

"Uh....." Mặc Tử Hàn đột nhiên nhẹ giọng ngâm.

Thân thể ba người cùng nghiêng về phía trước, trăm miệng một lời nói:

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Chân mày Mặc Tử Hàn từ từ dùng sức, cặp mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng đột nhiên, toàn bộ ngũ quan đều buông lỏng, cả người đều bình tĩnh lại, thật giống như trạng thái hôn mê ban đầu.

Sao lại thế này?

Trong lòng ba người cùng xuất hiện nghi vấn này.

Chẳng lẽ lại thất bại?

Ngay khi ba người bắt đầu kích động, hai mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng trần nhà, mà trên mặt vốn bình tĩnh cũng nháy mắt bịt kín một tầng lạnh lùng giống như băng sương.

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Ba người lại trăm miệng một lời, cũng đồng thời lui về phía sau một bước, khom lưng chín mươi độ cung kính.

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, trong đầu liền nghĩ tới chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn ba người trước mặt.

"Người đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Xin lỗi điện hạ, thuộc hạ thất trách, để cho Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia chạy trốn!" Hổ Phách trước hết trả lời, đầu cúi càng sâu.

Hai mắt Mặc Tử Hàn so với vừa mới càng thêm lạnh như băng, tầm mắt chuyển dời đến trên người Kim Hâm, lại lạnh lùng nói, "Đi tìm chưa?"

"Vâng, đã phái người tìm một ngày một đêm, nhưng..... Tạm thời còn chưa có tin tức gì!" Kim Hâm trả lời.

Một ngày một đêm?

Anh ngủ mê lâu như vậy sao?

Hơn nữa thậm chí ngay cả Trân Châu cũng bị gọi tới, xem ra anh ăn phải không phải thuốc mê bình thường. Là ai chuẩn bị cho bọn họ? Còng tay như thế nào mở ra?

Đáng chết.....

Chẳng lẽ bọn họ cũng sớm đã dự mưu? Còn có cô gái gọi Phương Lam kia, dĩ nhiên sẽ biết trước? Vậy mà thật sự như cô ta nói, Tử Thất Thất thật sự chạy trốn khỏi anh, cô ấy thật sự..... Vứt bỏ anh?

"Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm được người cho tôi!" Anh hung hăng ra lệnh.

"Vâng!" Kim Hâm trả lời.

"Đều ra ngoài cả đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

"Vâng!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Ba người cùng trả lời, đồng thời xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Mặc Tử Hàn lẳng lặng ở trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, chân mày càng nhíu chặt, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh như băng, hốc mắt cũng chậm rãi buộc chặt, mà hai tay nắm thật chặt tấm đệm tuyết trắng, đột nhiên giận dữ xé ra,

"Tê --" Một tiếng, một phần tấm đệm bị xé rách, vẽ ra một đạo lỗ hổng thật dài.

Cô gái quỷ tha ma bắt kia, cô ấy lại dám chạy trốn?

Cô ấy thật sự là ăn gan hùm mật gấu, lại dám chạy trốn khỏi anh.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Không thể tha thứ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

Anh đã đem hết toàn lực dịu dàng với cô, anh đã đem hết toàn lực đối xử tốt với cô, Mặc Tử Hàn anh từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên trân trọng một người phụ nữ như vậy, người phụ nữ này thế nhưng không chút nào cảm kích, còn dám rời khỏi anh, hơn nữa còn là sau khi anh nói ra câu kia vẫn lựa chọn chạy trốn.

"Tử Thất Thất..... Xin em.....Đừng đi.....Anh.... Anh th......"

Trong đầu nhớ lại nửa câu mình nói trước khi hôn mê, tuy rằng chỉ có nửa câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi, cô ấy không có khả năng không hiểu, cô ấy nhất định rõ ràng nghe được, cũng nhất định hiểu hàm nghĩa nửa câu này, nhưng cô ấy vậy mà đối với sự biểu lộ của anh vẫn lựa chọn rời khỏi......

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Nhất định phải bắt được cô, nhất định phải đem cô trở về, sau đó anh nhất định phải trừng phạt nặng cô, để cô biết rằng chạy trốn khỏi anh là điều không thể tha thứ.

Thiếu chút nữa quên mất, anh còn phải bắt được cô gái gọi là Phương Lam kia, nhìn xem cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám ở trước mặt của anh giở âm mưu quỷ kế, quả nhiên...... Là chán sống! "Tử Thất Thất....." Anh lạnh lùng kêu tên cô, hung hăng nói, "Mặc kệ em chạy đến đâu, em đều thuộc về anh..... Em là của anh..... Thuộc về anh!"

※※※

Đài Loan

Phương Lam đưa bọn họ tới một căn hộ hoàn toàn mới, là một căn nhà nhất bách tứ thập bình, ba phòng hai sảnh, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, trang trí cũng vô cùng hoa lệ. Mà bởi vì vừa mới xuống máy bay thật sự quá mệt mỏi, cho nên Tử Thất Thất chỉ nấu ba bát mì, sau khi ăn xong, ba người liền an tâm nằm trên giường trong phòng riêng của mình, vừa cảm giác ngủ thẳng tới hừng đông.

Sáng ngày thứ hai

Tử Thất Thất là người đầu tiên rời giường, theo thói quen đi tới phòng bếp làm bữa sáng, Phương Lam là người thứ hai rời giường, mơ mơ màng màng vào phòng tắm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, dĩ nhiên như cũ là mơ mơ màng màng từ bên trong đi ra, sau đó ngồi ở trên bàn ăn, nửa tỉnh nửa mê chờ đợi bữa sáng thơm phức.

Mà lúc Mặc Thiên Tân vẫn chưa rời giường, Tử Thất Thất đã đem bữa sáng đặt ở trên bàn, cũng ngồi ở đối diện với cô, hai mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt tràn đầy khốn ý của cô.

"Tớ nói này tiểu Lam, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, tỉnh dậy cho tớ!" Cô nhẹ giọng mở miệng, nhưng lại mang theo nồng đậm khẩu khí ra lệnh.

Phương Lam nghe được thanh âm của cô, vốn định giả bộ ngủ, nhưng.....

"Đừng có giả bộ ngủ với tớ, lập tức mở mắt, nhìn tớ, nếu không tớ đánh cho cậu tỉnh!" Cô lớn tiếng, cũng vươn tay.

Phương Lam trong nháy mắt mở ra hai mắt, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

Khóe miệng theo thói quen nâng lên, thật giống như trên mặt nháy mắt nổi lên tường đồng vách sắt, chuẩn bị nghênh đón câu hỏi của cô,

"Nói đi, cái phòng này là từ đâu ra? Cậu không có nhiều tiền để mua như vậy?" Tử Thất Thất nghiêm túc hỏi.

"Tớ không có tiền mua, nhưng tớ đi thuê a?"

"A? Phải không? Cái phòng này là cậu thuê sao?"

"Ách..... Cái này......" Phương Lam chần chờ kéo dài thanh âm, hai mắt nhìn Tử Thất Thất đang có vẻ mặt "cậu nói láo, tớ lập tức phế cậu".

"Đúng vậy, không phải là tớ thuê!" Cô thỏa hiệp nói thật.

"Nếu đã không phải cậu thuê, vậy là từ đâu có?"

"Là Bách Hiên!" Phương Lam thành thật trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.