Vừa nghe thấy những lời này của Mặc Thiên Tân, Phương Lam lập tức tàn nhẫn vỗ một cái sau ót của cậu, nói, "Tiểu tử thối, con mới là bò đó!"
Mặc Thiên Tân đau cau chặt chân mày, oán giận nói, "Rõ ràng chính mẹ tự nói mình!"
"Mẹ nói là cách sơn đả ngưu!"
"Không phải vẫn là bò sao!"
"Tiểu tử thối, con......"
"Mẹ, cứu mạng a, giết người rồi......"
Lời Phương Lam nói còn chưa hết, Mặc Thiên Tân liền lập tức la to chạy về phía Tử Thất Thất.
"Tiểu tử thối, ai muốn giết con, mẹ chỉ mới gõ một cái vào ót con!"
"Mẹ, mẹ nghe thấy chứ, mẹ nuôi thừa nhận đánh con rồi!"
"Tiểu tử thối, con lại dám hãm hại mẹ, xem mẹ giáo huấn con thế nào!"
"Mẹ, mẹ xem, mẹ nuôi lại tới đánh con rồi, oa..... Mẹ cứu mạng, oa..... Mẹ cứu con...."
Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh cô chơi trò lão ưng bắt gà con, cô tức giậm căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại!
"Hai người các ngươi đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!"
Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu thật sâu, sau đó cùng nhau nói:
"Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!"
"Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!"
Tử Thất Thất toát mồ hôi! (︶︿︶|||)~
Chiêu số có thể trị bọn họ cũng chỉ có ăn cơm, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268843/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.