Mặc Tử Hàn nghe cô mở miệng một tiếng người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi.
Quả thực, anh tựa hồ còn có chút ấn tượng, tựa hồ anh thật sự đè lên chân của cô, mà chuyện giày cao gót cũng là anh cố ý trêu cợt cô, bất quá, vết thương này thật có thể trở thành cớ sao? Cô không phải là còn có một chân trái vẫn hoàn hảo sao? Thật sự không thể trốn sao? Hay là.... Cô căn bản là không muốn trốn?
Quên đi, không quản những thứ này, có lẽ đây chính là thiên ý đi, là trời cao cho cô một lý do, để cô ở lại bên cạnh anh.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta cùng ở phòng này đi!" Anh mở miệng cười.
"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc.
"Dù sao giường cũng khá lớn, cô không cần khách khí!" Mặc Tử Hàn một bộ đắc ý.
"Ai khách khí với anh, tôi mới không cần, hơn nữa phòng bệnh của tôi cũng đã an bài tốt, ở ngay cách vách!"
"Phải không? Ở cách vách?"
"Đúng vậy!"
"Tốt lắm...." Khuôn mặt Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh như băng, có chút lên giọng nói, "Hổ Phách!"
"Két" Cửa phòng theo thanh âm mở ra, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, người nọ chính là người đàn ông ngày hôm qua đem Mặc Tử Hàn mang tới bệnh viện.
Hắn sải bước đến bên giường, cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó máy móc mở miệng nói, "Điện hạ, ngài có gì phân phó?"
"Anh lập tức đi đem phòng bệnh cách vách trả lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268814/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.