"Cái gì? Anh ta đâu?" Tử Thất Thất hết sức kinh hãi.
"Đã tới ngay cổng!" Mặc Thiên Tân lập tức báo cáo.
Cổng?
Tử Thất Thất hoảng hốt đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa hai mắt xuống dưới nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cổng khu nhà.
Anh ta đến? Anh ta tìm được rồi?
Không, hôm qua anh ta xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sáng sớm đã tìm thấy?
Bất thình lình!
Mặc Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa đầu chống lại hai mắt cô.
Tim Tử Thất Thất giống như bị điện giật, bắt đầu đập kịch liệt, hai mắt cũng mở lớn, không có cách nào dời khỏi người anh.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại bỏ chạy còn kịp sao? Đợi chút, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể hoảng, phải bình tĩnh nghĩ biện pháp....
"Bảo bối, con nghe mẹ nói này...." Cô xoay người lại, nắm lấy hai tay của Mặc Thiên Tân, khẩn trương nói, "Chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng.... trọng yếu giờ là phải chạy trốn!"
Mặc Thiên Tân 囧!
"A? Đó là phải bình tĩnh, hay phải chạy trốn?"
"Ngu ngốc, đương nhiên là phải bình tĩnh để bỏ chạy!"
Tử Thất Thất kích động nói, xong liền bắt lấy tay cậu, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn, lập tức chạy ra cửa phòng.
Mặc Thiên Tân chạy theo đằng sau cô, chỉ có thể điên cuồng chảy mồ hôi.
Tư thế hấp tấp như vậy cũng có thể gọi là bình tĩnh chạy trốn?
Ai......
Cậu ngầm thở dài, xem ra bệnh cũ của mẹ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268792/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.