Chương trước
Chương sau
Sao lại thế này?

Anh ta làm sao có thể chết?

Tử Thất Thất hoảng sợ hai chân mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.

Người bán đồ vật này rõ ràng nói qua thứ này sẽ chỉ làm cơ thể người tê liệt, sẽ không hôn mê, càng sẽ không chết a? Nhưng mà ̣..... Nhưng mà ̣..... Nhưng mà.....

Cô nhìn khuôn mặt mê man của Mặc Tử Hàn, kích động quỳ trên mặt đất, sau đó run rẩy vươn tay đặt ở bên dưới mũi anh khẳng định lại một lần nữa.

Vẫn là không có hô hấp!

Cô kiềm chế tâm hoảng loạn, để tai áp vào ngực anh, tìm kiếm tiếng tim đập của anh.

"Thình thịch thình thịch...."

Tiếng tim đập cũng không có biến mất, từng nhịp đều trầm ổn, từng nhịp đều rõ ràng.

Anh còn sống, anh không có chết!

Tâm mơ hồ có một tia dễ chịu.

Tử Thất Thất chỉnh lại tư thế nằm của anh, hai tay đè lên nhau đặt trên ngực anh, dùng sức ép xuống, thuần thục làm phương sách cấp cứu, sau đó nắm mũi anh, không chút do dự hô hấp nhân tạo cho anh.

Âm thầm..... Ngón tay Mặc Tử Hàn hơi động đậy!

Tử Thất Thất lặp đi lặp lại các động tác đã làm, căn bản không có suy nghĩ, chuyên tâm muốn đem cứu tỉnh anh, muốn anh hô hấp lại như bình thường, cho nên khi chạm vào môi anh cũng không có do dự, một lần lại một lần.... Một lần lại một lần.... Không ngừng, không ngừng đụng vào....

"Ưhm...."

Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu mày, mơ hồ thốt ra tiếng, cuối cùng lấy lại hô hấp bình thường, thế nhưng người lại hôn mê bất tỉnh như trước, lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Tử Thất Thất nghe được thanh âm của anh, ngón tay lại đặt bên dưới mũi anh, cảm nhận hơi thở mỏng manh, cả người giống như sụp đổ, an tâm buông lỏng toàn bộ thần kinh.

"Không cần phải làm tôi sợ a.... Tên trứng thối anh!" Cô run run lẩm bẩm tự nói, cảm giác nghĩ lại mà sợ ùa vào lòng của cô.

Hai mắt nhìn anh lẳng lặng nằm ngửa trên mặt đất, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, cô lại có loại xúc động muốn khóc, bởi vì khoảnh khắc kia thật sự khiến cô sợ hãi.

Tuy rằng hận anh, tuy rằng chán ghét anh, tuy rằng cực kỳ cực kỳ chán ghét anh, nhưng mà ̣ cô không nghĩ tới muốn giết anh, càng không nghĩ tới anh sẽ chết.

"Mặc Tử Hàn anh là trứng thối...." Cô hướng về phía người đang hôn mê, ra lệnh nói, "Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được chết..... Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được chết.... Nếu anh chết.... Nếu anh chết...." Thanh âm của cô càng ngày càng run run, cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào, sợ hãi nói, "Nếu anh chết rồi.... Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?"

Nghe được lời nói sau cùng của cô, tay Mặc Tử Hàn lại hơi động đậy một chút.

Tử Thất Thất cũng không có ý thức được động tác nhỏ nhặt kia của anh, cho rằng anh còn đang hôn mê, cho nên không những mạnh dạn nói ra những lời vừa rồi, còn can đảm dùng tay khẽ vuốt ve hai gò má lạnh như băng của anh.

Hơi nhíu mày, khóe miệng mỉm cười chua sót nhìn gương mặt ngủ mê, cô ôn nhu nói, "Hiện tại anh, đã không đơn giản chỉ có một mình, anh hiện tại là ba Thiên Tân, nếu anh chết, nó sẽ thương tâm, nó sẽ khóc, cho nên cho dù tôi cầu xin anh, cho dù là tôi thỉnh cầu anh, van xin cũng được.... Đừng dễ dàng chết như vậy, quý trọng mạng sống mình, chí ít, cũng phải nhìn Thiên Tân trưởng thành, nhìn nó kết hôn sinh con, chí ít cũng phải như vậy mới được... Anh chí ít cũng phải sống đến lúc ấy...."

Thiên Tân cực kỳ cực kỳ thích anh!

Anh nhất định không biết, anh nhất định không biết trong mắt Thiên Tân, anh tồn tại chói mắt cỡ nào, cho nên người đàn ông này tuyệt đối không thể chết, anh nhất định phải sống thật tốt....

"Linh Linh linh..... Linh Linh linh....."

Tiếng chuông di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tử Thất Thất.

Cô khẩn trương nhìn túi áo Mặc Tử Hàn, do dự lấy di động ra, nhìn tên hiện trên màn hình - Kim Hâm!

Do dự ấn phím nghe, sau đó đặt ở bên tai:

"Điện hạ"

"Ách.... Cái kia, anh là Kim Hâm!" Cô lúng túng hỏi.

"Cô...." Đầu dây bên kia Kim Hâm hiển nhiên rất kinh ngạc, đồng thời cũng nhận ra thanh âm cô, "Tử tiểu thư, cô sao lại tiếp điện thoại của điện hạ?"

"Tôi....Cái này không trọng yếu, anh hiện tại tới ngõ nhỏ dưới lầu của tôi, tốt nhất mang theo bác sĩ với xe cấp cứu, điện hạ của anh đang hôn mê bất tỉnh!"

"Cái gì?"

"Tóm lại anh mau tới, cứ như vậy!"

Tử Thất Thất nói xong liền lập tức dập điện thoại.

Rốt cục có thể yên tâm, vốn đang nghĩ có nên để anh ta ở chỗ này, hoàn hảo Kim Hâm gọi điện tới, như vậy cô hiện tại có thể yên tâm đi.

Lập tức đứng dậy, nhưng lại chậm chạp không có xoay người mà cởi áo khoác trên người đặt trên người anh.

Ánh mắt lại một lần nữa rơi vào khuôn mặt ngủ say, trái tim, có chút xúc động.

Bối rối thu hồi ánh mắt sau đó lập tức xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Mà ngay khi cô đi khỏi ngõ nhỏ, hai mắt Mặc Tử Hàn mở ra.

Ngay từ đầu anh vốn không có hôn mê, một chút điện giật nho nhỏ với anh mà nói giống như bị muỗi cắn, dù sao anh cũng là người từng trải qua huấn luyện, nhưng là anh lại nảy ra trò đùa dai nho nhỏ, giả vờ té xỉu, ngừng thở, nhưng tuyệt không nghĩ đến, cô lại hoảng hốt lo sợ như thế, mà còn..... hô hấp nhân tạo....

Nghĩ đến môi cô chạm vào môi anh, trong nháy mắt, trên mặt anh xuất hiện một tầng phi sắc ửng đỏ, nóng rực như lên cơn sốt.

Tim cũng không hiểu bắt đầu đập nhanh, quả thực tựa như một thằng nhóc mới lớn biết đến tình yêu.

Môi....

Môi của cô rất mềm, rất nóng, rất ngọt....

Giống như là kẹo đường, đụng vào khiến người ta rất khoan khoái, thậm chí anh nhịn không được muốn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm.

Đây là hôn môi sao?

Anh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thế này!

Bỗng nhiên, tay bất giác giơ lên khẽ đụng vào môi mình, dường như môi Tử Thất Thất còn trên cánh môi anh.

Thật sự là quá tệ!

Loại rung động trong lòng anh là như thế nào? Anh muốn hiểu?

"Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được chết.... Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được chết.... Nếu anh chết rồi.... Nếu anh chết.... Nếu anh chết rồi.... Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?"

Thanh âm Tử Thất Thất xuất hiện bên tai anh, không ngừng bay lượn, không ngừng lặp lại....

Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?

Khi cô nói ra những lời này, trong lòng nghĩ đến cái gì?

Cô không muốn anh chết, cô muốn anh vì bọn họ mà sống? Cô gái đáng chết, cô lại đảo loạn trái tim anh. Cô rốt cuộc có khả năng gì.... Cô có khả năng gì mà khiến Mặc Tử Hàn anh tâm phiền ý loạn?

"Điện hạ!"

Chợt một thanh âm khẩn trương xông vào tai anh, đánh gãy suy nghĩ rối loạn ngay lúc này của anh.

Sau khi nhận được điện thoại, Kim Hâm lập tức chạy tới đây, không nghĩ tới nhìn đến điện hạ ngồi dưới đất.

"Điện hạ, anh không có việc gì chứ?" Anh lo lắng hỏi.

"Tôi không sao!" Mặc Tử Hàn trả lời, khôi phục lãnh mạc lúc đầu, giấu đi bộ dáng rung động kia.

"Vừa mới tiếp điện thoại của điện hạ làm sao có thể là Tử tiểu thư? Anh gặp được cô ấy sao? Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"Kim Hâm kích động không ngừng hỏi.

Nhìn tình huống như vậy, chẳng lẽ là điện hạ gặp được Tử tiểu thư nhưng lại trúng bẫy của cô ấy, cho nên trở thành cái dạng này? Nhưng mà, nếu là điện hạ căn bản không có khả năng không đối phó được một cô gái.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Không có việc gì, không nên hỏi!" Mặc Tử Hàn bực mình nhíu mày, tránh trả lời.

"Vâng" Kim Hâm lập tức cúi đầu, không hề hỏi.

Chỉ có điều....

"Điện hạ!" Anh lại lên tiếng.

"Sao? Còn có chuyện gì?" Mặc Tử Hàn đứng dậy, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt anh.

"Tôi đã tra được nơi Tử tiểu thư và Thiên Tân thiếu gia hiện tại đang ở rồi!" Cho nên anh mới có thể gọi điện tới, lại không ngờ người tiếp điện thoại lại là Tử Thất Thất.

"Bọn họ ở đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi, giọng điệu có vẻ hơi vội vàng.

" Bọn họ ở ngay lầu 4 khu nhà, cũng chính là căn phòng trên tầng của cô ấy!"

Cái gì?

Mặc Tử Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía tầng lầu khu nhà cũ nát, từ cửa sổ căn hộ của Tử Thất Thất hướng lên trên, nhìn ánh đèn sáng ở cửa sổ tầng 4.

Thì ra cô trốn ở đó.

"A...." Anh cười khẽ.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ thật đúng là thông minh!

"Điện hạ, có muốn hiện tại đi bắt người?" Kim Hâm hỏi.

"Không cần, cho người theo dõi, chúng ta về trước!"

"Vâng!"

Mặc Tử Hàn bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Bây giờ vẫn chưa thể đi tìm bọn họ, bởi vì hiện tại nếu gặp lại Tử Thất Thất, anh không biết mình sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.

Anh muốn phải tỉnh táo lại trước!

Không khỏi nắm chặt hai tay, lại không phát hiện, trên tay phải mình đang cầm chặt lấy áo khoác Tử Thất Thất lưu lại...

※※※

Bên trong khu nhà

Tử Thất Thất vội vàng chạy đến lầu 4, kích động mở cửa phòng ra, cũng nhanh chóng đóng lại, sau đó dựa lưng vào cửa phòng thở hổn hển.

Bên trong phòng khách

Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhìn bộ dạng kinh hoảng của cô, cùng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao hốt hoảng như vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.