Tử Thất Thất khiếp sợ ngồi dậy.
Chín chín tám mươi mốt ngày?
"Mình... ngủ mê mệt như vậy?" Cô không dám tin lẩm bẩm tự hỏi.
Bỗng nhiên...
Khuôn mặt đầy nước mắt của Mặc Thiên Tân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.
Chỉ thấy cậu vui vẻ xoay người, đi tới trước mặt Phương Lam, vươn tay nhỏ bé bụ bẫm nói: "Mẹ Tiểu Lam, con nói không sai chứ? Lấy chỉ số IQ của mẹ, nếu không trúng kế, vậy thì nhất định heo mẹ sẽ leo cây, cho nên mẹ thua, một ngàn... lấy tiền lấy tiền!"
Phương Lam lộ ra khuôn mặt cau có, không cam tâm lấy một ngàn đặt vào tay cậu, cũng oán giận nói: "Tớ nói Thất Thất, cậu là người thông minh nhất giữa những người ngu ngốc, nhưng mà sự thực chứng minh... tớ sai rồi!"
Cô hai mắt ướt át, vẻ mặt thất vọng!
Tử Thất Thất giận! (╰﹏╯)~
Bạn bè của cô dĩ nhiên lại cùng đứa con bảo bối cùng nhau trêu chọc cô?
Cái gì mà chín chín tám mươi mốt ngày, gặp quỷ mới tin!
Thình lình cô nổi giận đùng đùng xuống giường, bước tới trước mặt hai người kia trừng mắt nhìn.
Nháy mắt, tim hai người kia bắt đâu lo lắng đập loạn lên, bầu không khí căng thẳng lan tràn.
"Cái kia... mẹ, mẹ đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta không phải thường xuyên như vậy sao? Mẹ hà tất phải nổi giận chứ? Hay là con kể một truyện cười cho mẹ bớt giận?" Cậu nói xong, lập tức bắt đầu kể:
"Chuyện kể rằng... Có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268767/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.