Chẳng lẽ... Cô trúng tà?
Nếu không vì sao cô lại làm ra loại hành động điên rồ này, nói ra những lời ngu xuẩn này?
Nhưng mà... Anh ta phải cự tuyệt chứ, theo như tính cách anh ta mà nói, anh ta khẳng định sẽ từ chối...
"Được!" Mặc Tử Hàn đồng ý.
Tử Thất Thất đông cứng!
Câu nói "Tự làm tự chịu" hiện đang áp dụng với cô, mà hai chữ "xứng đáng" này như được viết trên hai gò má cô.
Ai...
Cô âm thầm thở dài.
Mặc Tử Hàn vươn tay phải về phía sau, hai mắt cụp xuống chờ cơ hội động thủ.
Tử Thất Thất đành phải mở hộp y tế ra, lấy nước khử trùng cùng bông khử trùng, cẩn thận lau vết máu trên tay anh, đồng thời theo thói quen dùng miệng thổi ra hơi lạnh.
Hơi thở phả vào lòng bàn tay, ngứa!
"A..."
Tay Mặc Tử Hàn chấn động.
"Làm sao vậy? Đau sao?" Tử Thất Thất khẩn trương hỏi.
"Không... không có việc gì, cứ tiếp tục đi!" Anh lạnh lùng nói, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.
Cảm giác kỳ lạ, rõ ràng là hơi lạnh lạnh, nhưng khi va chạm vào lòng bàn tay anh lại giống như điện giật đánh thẳng vào trái tim anh.
Vì sao cô muốn băng bó cho anh?
Cô đang mê hoặc anh sao?
Thế nhưng thổi hơi...
Vài tiếng ngắn ngủi sau, Tử Thất Thất tay chân lanh lẹ nhanh chóng băng lại miệng vết thương, sau đó cất dụng cụ vào hộp y tế rồi hướng về bóng lưng anh cung kính nói: "Nếu không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-roi-me-chay-mau/3268759/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.