Mấy tay đấm kia đi theo phía sau Dương Tiêu, cũng không ngăn cản anh.
“Gì vậy?”
Đối mặt với cảnh tượng không ngờ tới này, Lâm Minh Tâm ngây ngốc, đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
Dương Tiêu nhìn về phía Trương Nghịch Luân, cười hỏi: “Ông thấy trình độ của cô ấy đang ở mức nào rồi?”
Anh vừa dứt lời, Trương Nghịch Luân nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời.
“Khí thế và chiêu thức không tồi, nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm, cần phải tích lũy thêm nữa.”
“Có điều, ở cái tuổi của cô ấy mà đánh đấm được như vậy đã là khá tốt rồi.”
Thấy Trương Nghịch Luân và Dương Tiêu nói chuyện thoải mái tự nhiên như vậy, Lâm Minh Tâm cố gắng đứng dậy một lần nữa, trừng lớn hai mắt nhìn nhìn Dương Tiêu, sau đó lại nhìn Trương Nghịch Luân.
“Dương Tiêu, anh, hai người quen biết nhau sao?”
Dương Tiêu gật đầu cười nói: “Ừm, là một người bạn cũ.”
Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy lòng hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Đầu tiên, Lâm Minh Tâm hơi sửng sốt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dường như cô ấy đã hiểu ra gì đó!
“Được đấy, hai người dám thông đồng với nhau trêu đùa tôi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng, Lâm Minh Tâm thẹn quá hóa giận, bàn tay nhỏ siết chặt định đánh người.
Tiếp theo, Dương Tiêu và đám người Trương Nghịch Luân bị cô gái nhỏ xinh đẹp kia đuổi muốn hộc máu khắp nửa cái công trường, lúc này cô ấy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585326/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.