Con dao găm màu đỏ tươi trong tay cô ta giống như một con rắn độc, lướt qua cơ thể của những tên côn đồ đó như tia chớp!
Một loạt âm thanh chi chit vang lên, mỗi một đao đều tránh được điểm trọng yếu, nhưng mỗi một đao đều đủ để bọn họ trọng thương!
Khi Khương Phong Phàm kết thúc câu nói của mình.
Bịch bịch bịch…
Tất cả những tên côn đồ mà ông ta dẫn tới đều phun máu và ngã xuống đất!
Sắc mặt Khương Phong Phàm tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
"Ông còn định nói lần nữa sao?"
Linh Ân đã đứng trước mặt ông ta, lau vết máu trên con dao găm đỏ tươi của cô ta bằng cổ áo của ông ta.
Khương Phong Phàm sợ hãi đến mức tè ra quần, không những không lấy được vật phẩm đấu giá mà còn ăn quả đắng của Dương Tiêu.
“Đế tôn đại nhân, Linh Ân xử lý thế nào?”
Trở lại với ghế phụ lái, Linh Ân đã lấy lại vẻ ngây thơ và lãng mạn của mình, đôi mắt ngây thơ của cô ta nhấp nháy ánh huỳnh quang, giống như một cô bé đang chờ được khen ngợi.
Bóng dáng của Hồng Quả Phụ vừa rồi hoàn toàn không thể tìm thấy ở đây.
Dương Tiêu mỉm cười và không nói gì.
“Huhu, khen người ta một câu đi mà.”
Linh Ân làm nũng đáng thương như một đứa trẻ.
Dương Tiêu mỉm cười nhẹ: "Đã muộn rồi, cô về đi, còn nữa, sau này đừng làm mấy hành động làm nũng này nữa."
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585252/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.