“Yên tâm, cô bé không sao rồi, mấy cô cậu là người lớn hẳn cũng đã kiệt sức, về nghỉ ngơi đi, đừng loanh quanh ở đây ảnh hưởng đến cô bé.”
Trần Hạnh sâu xa nói một câu, cầm lấy hộp ngân châm của mình, nói tiếp: “Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là không sao hết.”
Sau khi nhận được sự cam đoan liên tục, Dương Tiêu mới hoàn toàn yên tâm.
Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.
Anh đứng dậy.
“Dương Tiêu…” Lương Nhã Trân nhìn anh.
“Nhã Trân, có một số chuyện cần tôi phải giải quyết ngay, con bé… giao cho cô chăm sóc.”
Lương Nhã Trân đoán được anh chuẩn bị đi làm gì.
Mặc dù cô không muốn nhìn thấy Dương Tiêu đi giết người, nhưng, sau khi biết được hậu quả của chuyện đó, cô vẫn gật đầu với ánh mặt kiên định.
Cho dù cô có tốt bụng thế nào thì hôm nay Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường, chuyện này đã vượt qua giới hạn quả cô.
Dương Tiêu rời khỏi phòng bệnh.
Lý Sơn Phàm, Linh Ân cùng bước lên: “Đế Tôn.”
Dương Tiêu nhìn bầu trời đêm lúc bốn giờ sáng, chỉ nói ra năm chữ.
“Tắm máu nhà họ Hàn.”
…
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Diệu Tường liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại.
“Cái gì cơ? Không liên lạc được là sao?”
“Không phải bảo là đi nhặt xác hai người à, đã bắt được nghiệt súc kia chưa?”
Đứa con trai Hàn Thế Văn đứng bên cạnh ông ta cau mày: “Cha, không thì để con cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585139/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.