Anh nhanh chóng mở ra xe, chỉ thấy sau khi cô bé loạng choạng bước ra khỏi trường mẫu giáo, đã leo lên xe buýt.
Dọc theo camera ở trên đường, Dương Tiêu phát hiện tầm mười lăm phút trước cô bé còn quay về nhà một chuyến.
Nhưng cô bé không hề đi tìm Lương Minh Trạch, mà lại dắt Tiểu Uông cùng đi ra ngoài.
Cả quá trình Dương Tiêu đều nhíu chặt mày, đạp ga phóng nhanh về phía cô bé đã xuất hiện tầm mười lăm phút trước.
Sắc trời đã tối dần, chỉ thấy cô bé đi đến bên mép nội thành, dường như không thể đi được nữa.
Cuối cùng, cô bé và Tiểu Uông đã ngồi trong một công trường dở dang, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bóng dáng lẻ loi.
Chứng kiến cảnh tượng này, tim của Dương Tiêu như bị dao cắt.
Trước giờ cô bé luôn khỏe mạnh hoạt bát, tại sao trưa nay lại đột ngột khó chịu?
Anh nhớ lại những chuyện đã trải qua, trong trường mẫu giáo vẫn còn các học sinh khác bị ngất xỉu...
Chẳng lẽ...
"Lý Sơn Phàm, cậu mau đi điều tra bên cung cấp nguyên liệu cho nhà ăn trường mẫu giáo Hoàng Hoa đi."
Lý Sơn Phàm vừa mới phụ trách việc điều động một lượng lớn video giám sát cho Dương Tiêu, bây giờ còn phải điều tra bên cung cấp nguyên liệu, khứu giác nhạy bén của anh ta đã nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó.
Anh ta liền cử tâm phúc của mình đi điều tra.
Ba phút sau.
"Đế tôn, chúng tôi đã điều tra ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585134/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.