Viên Thành hừ lạnh một tiếng, không còn cách nào khác cũng chỉ đành thu tay lại, trừng mắt liếc nhìn Dương Tiêu một cái, sự khinh thường lại càng khác sâu trong mắt anh ta. 
Đến bắt tay với anh ta mà cũng không dám, có xứng là đàn ông không? 
Xem ra mắt nhìn người của anh ta đã chuẩn xác rồi, người này chỉ là một tên phế vật chẳng có chút thực lực nào. 
Cũng không biết anh đã dùng cách nào để lừa gạt Minh Tâm, mà lại khiến cô ấy có thể tin tưởng để loại người này chỉ dạy mình. 
Viên Thành lắc lắc đầu, hiện giờ, anh ta đã kết nạp Dương Tiêu vào chung một loại với lưu manh, chắc chắn Lâm Minh Tâm đã bị người này lừa rồi. 
Đợi lát nữa tìm được cơ hội, anh ta nhất định phải dạy dỗ tên nhãi ranh này một trận ra trò mới được. 
…… 
Lâm Minh Tâm và những người khác đều đi rồi, chỉ để lại mình Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đứng lại bên cạnh chiếc xe thể thao, đứng đó làm khán giả. 
Lương Nhã Trân nhịn không được đành quay đầu nhìn Dương Tiêu. 
Cô vẫn không thể hiểu được, tại sao Dương Tiêu cũng muốn tham gia vào trận đấu này. 
Chẳng lẽ, là do anh ngứa tay, nên cũng muốn đánh? 
Nghẹn họng suốt nửa ngày, cuối cùng cô vẫn quyết định mở miệng hỏi. 
“Anh, sao hôm nay anh lại ở đây vậy?” 
“Có phải do tôi không cho anh ra tay đánh nhau, nên anh nghẹn đến không chịu nổi rồi nữa đúng không?” 
Thực ra tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585109/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.