Vừa nhìn thấy thì ra ông Hồng vẫn chưa xem, trong lòng người của bốn gia tộc khẽ mừng thầm, khóe môi họ cong lên.
Thì ra ông Hồng bận quá nên chưa xem chứ không phải không nể mặt ba gia tộc lớn.
Chứ đừng nói tới việc giờ có tới bốn gia tộc rồi. Trong phút chốc, lòng họ tràn ngập sự tự tin.
Lương Phương Phi lập tức liếc nhìn sang Dương Tiêu, phát hiện đối phương vẫn lạnh lùng như vậy, cô ta không kìm nén được mở miệng châm chọc một câu: “Các người nhìn kìa, thằng ngốc kia chết đến nơi rồi mà còn không biết!”
Câu nói này của câu ta làm mọi người cười phá lên.
Chính vào lúc bọn họ đang đợi cái gật đầu của ông Hồng nhìn biểu cảm của Dương Tiêu sau khi mất đi chỗ dựa thì thấy Sở Kình Hồng tập trung xem thư, vẻ mặt của ông ta từ từ không đúng, cuối cùng!
“Bốp!”
Cả người Sở Kình Hồng đứng bật dậy, ông ta vỗ bức thư lên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng nói: “Xem như tôi chưa đọc bức thư này!”
“Các người muốn làm gì với Dương Tiêu thì cứ làm, đừng kéo tôi vào cùng!”
“Các người lập tức lui xuống cho tôi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện này nếu không đừng trách Sở Kình Hồng tôi vô tình đuổi khách!”
Lời này vừa phát ra, không gian chìm vào im lặng!
Thậm chí nhiệt độ cũng thấp xuống mấy độ.Người của bốn gia tộc lớn hoang mang vô cùng, ai cũng giống như tượng gỗ đứng im tại chỗ!
Tại, tại sao lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585036/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.