Lưu Đạt Thành ngẩn ngơ một hồi rồi không khỏi bật cười: “Tôi cút hả? Ha ha, anh chắc chưa?”
“Xem ra anh vẫn chưa biết.”
Nói xong anh ta giơ tấm thiệp mời của mình lên trước mặt anh Hầu.
“Tôi là người có thiệp mời màu đen đó nha!” Dù anh ta cũng có thiệp mời màu đen thì tôi cũng không cần cút, hiểu không hả?”
Lưu Đạt Thành cầm tấm thiệp mời màu đen vỗ vỗ vào tay rồi tự tin cười nói: “Đây là thái độ đối với khách quý có thiệp mời màu đen của các anh đó hay sao? Có tin tôi tố cáo anh hay không?”
Kết quả anh Hầu lại cười hì hì: “Anh tố cáo tôi cũng vô dụng, thẻ của anh ấy không phải màu đen.”
“Hả?”
Nghe vậy thì Lưu Đạt Thành không khỏi bật cười lớn: “Không phải màu đen thì còn giả bộ cứng trước mặt ông đây làm cái gì chứ?”
“Lại đây lại đây, để tôi xem thẻ của anh là màu tím hay màu vàng đây.”
“Không phải màu bạc đó chứ?”
Kết quả khi anh a nhìn thấy tấm thẻ có in hình Kỳ Lân trong tay của Dương Tiêu, nụ cười trên mặt anh ta từ từ cứng đờ lại, giọng cười cũng từ từ tắt lịm, thậm chí…
Cả người anh ta đều khẽ run nhè nhẹ!
Dù Lưu Đạt Thành không muốn tin nhưng tấm thẻ trong tay Dương Tiêu đúng là tấm thẻ Kỳ Lân mà mọi người hay nhắc đến! Anh ta đến từ thành phố Đông Hải, chứ không phải người ở tỉnh Hồ, nên cũng không hiểu rõ quy tắc ở tiệc thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2585032/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.