Bỗng chốc, giá cổ phiếu tập đoàn Lương Thiên tăng mạnh. 
Những nguyên lão nhà họ Lương đã nắm giữ cổ phần của tập đoàn ai nấy cũng đều vui mừng. 
Nhưng ngoài vui mừng ra, gần đây một số người trong nhà họ Lương đang mưu tính một chuyện lớn. 
Trong nhà Lương Hoàng Huy. 
Lúc này Từ Dung đang ngồi ở giữa, Lương Hoàng Huy ngồi bên phải. 
“Mọi người nói xem, ông có phải già quá hồ đồ rồi không, dựa vào cái gì mà giúp một người ngoài?” Lương Phương Phi nghiến răng nói. 
Mỗi lần nhớ tới tiệc mừng thọ, tên hèn nhát Dương Tiêu kia lại dám đạp lên đầu mình, ông nội lại còn giúp anh ta, Lương Phương Phi lại nghiến răng nghiến lợi nói. 
Vẻ mặt Lương Tuấn Kiệt cũng xám xịt. 
Nhưng mà bây giờ người căm phẫn nhất vẫn phải kể đến Từ Dung. 
Hồi tưởng lại bản thân phải chịu oan ức nhục nhã trong tiệc thọ năm mươi, Từ Dung lại không nhịn được mà nắm chặt tay, ánh mắt hung dữ! 
Lương Minh Hải lại động tay đánh bà trước mặt bao nhiêu người như vậy trong lễ mừng thọ của bà! 
Chỉ vì cái tên Dương Tiêu bỏ đi ăn bám nhà họ Lương kia! 
Chuyện này khiến bà ta điên lên! 
Chính vì cái tát ấy mới có buổi họp ngày hôm nay! 
Ở đây có các nguyên lão khác, tất cả đều chịu oan ức mà chưa thể xả. 
Lúc này, Lương Hoàng Huy mở miệng trịnh trọng nói: “Con nghĩ có lẽ cha đã thực sự già rồi, đã mất đi khả năng phân biệt đúng sai.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2584964/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.