Lâm Minh Tâm cuối cùng cũng trả lời: “Nhã Nhã, sao muộn rồi vẫn chưa ngủ thế?”
“Cái gì, hai người chung giường rồi?”
Lương Nhã Trân suýt chút thì ngã: “Không phải chung giường, là chung phòng! Phòng rộng lắm luôn, anh ta ở bên kia.”
“Vậy anh ta có đánh úp cậu giữa đêm không?”
Lời này vừa nói, Lương Nhã Trân ngó đầu ra khỏi chăn nhìn sang bên kia, chỉ thấy Dương Tiêu nằm im không động đây, có lẽ đã ngủ say rồi.
“Tạm thời thì chưa.” Lương Nhã Trân trả lời.
Tiếp theo, Lâm Minh Tâm hết lần này tới lần khác nói đừng trả anh ta nhiều lương quá.
“Anh ta đẹp trai vậy, có tiền trong người chắc chắn sẽ lăng nhăng,tên đàn ông này đen như quạ! Nhã Nhã cậu phải nắm chắc thận của anh ta… Ơ không, là tim của anh ta!
Lời này khiến Lương Nhã Trân mặt đỏ tía tai: “Cậu, cậu đừng nói linh tinh, tớ với anh ta không có quan hệ như vậy đâu.”
“Được rồi, ngủ đi, đúng là… ngủ ngon!”
Nói xong Lương Nhã Trân nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, bực mình trong lòng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định âm thầm hạ tiền lương của Dương Tiêu xuống một chút so với dự định.
Sáng hôm sau, Dương Tiêu bắt đầu chính thức đến công ty Lương Nhã Trân làm việc.
Ngoài việc mỗi ngày lái Maserati của cô đưa đón vị chủ tịch xinh đẹp này đi làm ra thì cơ bản không có việc gì khác, vô cùng nhàn rỗi.
Nhàn rỗi đến mức anh còn có thể đến nhà trẻ đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-toi-la-chien-than/2584914/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.