Chương trước
Chương sau
Lời nói của người giao hàng khiến người nhà họ Lương vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ công ty vận chuyển nhầm?

Hàn Thiên Phong gặp nguy không loạn, vô cùng bình tĩnh nói: "Ồ, ban đầu lúc gửi viết sai tên, bây giờ chính chủ không ở đây."

"Hàn Thiên Phong của nhà họ Hàn, tôi có thể ký nhận thay."

Anh là một người giao hàng nho nhỏ, thân phận tôi sáng chói, anh dám làm gì.

Hàn Thiên Phong nghĩ vậy.

Kết quả không thể ngờ là đối phương không chịu.

"Tôi thèm quan tâm anh là Hàn Thiên Phong hay Hàn Địa Phong gì, không phải chính chủ thì lượn, ông chủ tôi dặn chỉ chấp nhận chính chủ ra mặt ký nhận!"

"Anh!"

Không ngờ thái độ đối phương lại như vậy, Hàn Thiên Phong tức giận.

"Khách hàng là thượng đế, thái độ của của anh là sao đây? Công ty vận chuyển của anh là gì, tôi phải khiếu nại anh!"

Kết quả người giao hàng nói thẳng: "Ha ha, anh giả vờ phóng khoáng cái quỷ gì, ông đây không phải công ty vận chuyển!"

"Đây là xe đặc biệt ông chủ chúng tôi vận chuyển đến! Tóm lại, nếu người ký nhận không ở đây thì tôi chuyển mấy món quà này đi!"

Đây là xe vận chuyển đặc biệt gì, dám ngang ngược trước mặt hai nhà Lương Hàn như vậy?

Mọi người đều chuyển tầm ánh mắt ra chiếc xe bên ngoài, chỉ là một chiếc xe chở hàng nhỏ màu đen bình thường, nhưng!

Nhưng biển xe treo bên trên lại là đỏ A44444.

Đây rõ ràng không phải biển xe bình thường.

Nhưng ở hiện trường chỉ có vài người Lương Minh Hải, Hàn Thiên Phong thấy biển xe thì ngạc nhiên vô cùng.

Vì chỉ có bọn họ biết biển xe này là một trong những biển xe thuộc sở hữu của ông Hồng, Sở Kình Hồng!

Rốt cuộc số quà này là gì? Lại có tư cách để ông Hồng vận chuyển bằng xe riêng?

Hàn Thiên Phong vốn định dạy dỗ người giao hàng ngông cuồng này một chút, nhưng biết đối phương là người của ông Hồng thì hoảng sợ.

Chỉ có thể trưng ra vẻ mặt xám xịt, xấu hổ đứng tại chỗ.

Thấy người ta sắp chuyển quà đi, mấy người nhà họ Lương chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ngay lúc này, Dương Tiêu im lặng bước lên.

Hàn Thiên Phong vừa thấy đã tức giận mắng: "Anh lên làm gì, làm hỏng quà rồi anh đền nổi không?"

Mọi người cũng nói: "Đúng vậy, cậu lên làm gì, mấy món quà này cậu cũng có tư cách chạm đến?”

Người giao hàng cũng nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu không để ý, giơ tay cầm giấy sang ký tên.

Nhìn tên trên giấy, người giao hàng hơi sững sờ, quả thật là cái tên này, sau đó anh ta lấy điện thoại ra mở một bức ảnh.

Đây là do ông chủ anh ta dặn, đầu tiên xác nhận tên, rồi xác nhận người, nếu không sai thì là người ký nhận.

Nhìn Dương Tiêu không khác trên ảnh, người giao hàng đột nhiên cung kính cúi người với Dương Tiêu.

"Xin chào, anh Dương, ông chủ của chúng tôi nói, mấy món quà này phải do bản thân anh ký nhận, đưa đến nhà họ Lương. Bây giờ anh đã ký nhận rồi, vậy chúng tôi về trước?"

Dương Tiêu tùy tiện phất tay: "Ừm."

Được sự đồng ý của Dương Tiêu, người đàn ông vạm vỡ lại khom người với Dương Tiêu lần nữa mới rời khỏi đại viện nhà họ Lương.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều sững sờ.

Mấy món quà này là của anh?

Không phải chứ, không nhầm ở đâu chứ?

Mà lúc này gia chủ nhà họ Lương Lương Minh Hải thầm ngạc nhiên!

Rốt cuộc nhóc con này là ai? Lại có thể khiến người của ông Hồng cung kính với anh như vậy?

Vì trình độ mấy người nhà họ Lương quá thấp, không nhận ra biển xe của ông Hồng, không biết thế nào, vẻ mặt mờ mịt.

Hàn Thiên Phong ngẩn ngơ đứng đó sắc mặt xanh mét, ánh mắt oán độc nhìn Dương Tiêu.

Dù anh ta nhận ra đó là xe của ông Hồng, nhưng anh ta vẫn không nuốt được cục tức này!

"Ha ha, được, đừng nghĩ tôi không nhận ra đó là xe của ai. Mấy món quà này đều là của hối lộ, anh dám lấy của hối lộ làm quà tặng, gửi cho nhà họ Lương! Xem ra tôi không đích thân dạy dỗ anh không được rồi!"

Hàn Thiên Phong biết đó là xe của ông Hồng, ông Hồng là người của thế lực ngầm, vậy chắc mấy món quà này đều là của đút lót.

Hàn Thiên Phong vẫy tay, mấy trợ lý của anh ta bước lên.

"Bắt anh ta lại cho tôi, thu mấy món đồ đút lót này lại, tôi muốn đích thân nộp mấy món đồ đút lót này lên cho bạn tốt Lý Sơn Phàm của tôi! Đến lúc đó nhân chứng vật chứng rành rành, anh đợi ngồi tù đi!"

Dương Tiêu lắc đầu, cười nhìn Hàn Thiên Phong chó cùng dứt dậu.

"Đầu tiên, những món quà này không tặng cho nhà họ Lương, nhà họ Lương chưa đủ tư cách nhận quà của tôi. Mà anh lại càng không có tư cách dạy bảo tôi."

Nói xong, Dương Tiêu nhanh chóng vung đấm, dường như chỉ trong chớp mắt đã hạ đo ván hết trợ lý của Hàn Thiên Phong!

Mọi người nhà họ Lương trợn mắt, sững sờ nhìn động tác của Dương Tiêu!

Hàn Thiên Phong giật mình, không ngờ người của mình lại yếu như vậy!

Dương Tiêu thản nhiên vỗ vỗ bụi trên tay: "Cuối cùng, không cần cậu nộp lên trên, cậu cũng không có cơ hội đó nữa."

Chưa dứt lời, tiếng xe cảnh sát đã vang lên, lại có một chiếc xe dừng trước sảnh chính nhà họ Lương.

Người trên xe xuất hiện trước tầm mắt mọi người, mọi người phát hiện ra người đến chính là Lý Sơn Phàm!

Lý Sơn Phàm đích thân đại giá quang lâm nhà họ Lương!

Lúc này tim người nhà họ Lương đều đập nhanh hơn!

Lương Minh Hải đứng lên khỏi ghế bành!

Thoạt đầu Hàn Thiên Phong sững sờ, sau đó trong lòng thầm vui mừng!

Tuy anh ta không biết vì sao Lý Sơn Phàm đến đây, với lại quan hệ giữa anh ta với Lý Sơn Phàm cũng không phải bạn tốt gì như lời anh ta miêu tả.

Nhưng anh ta và Lý Sơn Phàm có duyên gặp mặt một lần, cũng xem như quen biết.

Nếu mình lên tiếng, bảo Lý Sơn Phàm kiểm tra xem rốt cuộc mấy thứ này có phải hàng chui không thì chắc không sao.

Lý Sơn Phàm đi đến giữa sảnh lớn, gia chủ nhà họ Lương Lương Minh Hải lập tức cung kính tiếp đón.

"Ngài Lý Sơn Phàm, chi bằng hôm nay anh…"

"Không cần khách sáo, hôm nay tôi đích thân đến đây chỉ vì nhận được báo cáo của một người dân nhiệt tình ở nhà họ Lương. Cậu ta chỉ ra học viện Sofia có nhiều chuyện xấu không cho người ta biết. Qua điều tra kiểm chứng của tôi, cậu Dương nói đúng hết, bây giờ đã hạ lệnh đóng cửa học viện Sofia, bắt giữ người có liên quan. Hôm nay tôi đến chỉ vì cảm ơn tình báo của cậu Dương, công dân nhiệt tình đây, cống hiến vì ổn định xã hội!"

Câu này của Lý Sơn Phàm khiến tất cả mọi người ở hiện trường há hốc miệng.

Không ngờ Dương Tiêu nói thật, học viện Sofia thật sự là bên ngoài vàng son, bên trong mục ruỗng!

Sắc mặt Hàn Thiên Phong xám xịt.

Nhưng vẫn còn khả năng cuối cùng, anh ta vẫn nói: "Lý, anh Lý, anh còn nhận ra tôi không? Tôi chính là Hàn Thiên Phong của nhà họ Hàn, năm đó được gặp anh một lần ở tiệc Giang Thành."

Lý Sơn Phàm chỉ nhìn lướt sang anh ta, thờ ơ nói: "Có chuyện gì sao?"

"Là thế này, tôi có lý do nghi ngờ, hiện trường có một đống hàng chui giá trị không nhỏ. Mà số hàng chui này có liên quan mật thiết đến công dân nhiệt tình anh vừa nhắc đến!"

Vừa dứt lời, ánh mắt Lý Sơn Phàm cũng lạnh lẽo, nhìn đống đồ trên đầu, hỏi Dương Tiêu: "Cho hỏi nguồn gốc của mấy thứ này là?"

Dương Tiêu đưa hóa đơn ký nhận ra, cười đáp: "Người khác tặng con gái tôi ít đồ chơi mà thôi."

Lý Sơn Phàm nhận hóa đơn, chủng loại, nguồn gốc mỗi món quà đều được ghi chép rõ ràng trên hóa đơn.

Anh ta lập tức bảo cấp dưới dùng máy tính kiểm tra toàn bộ.

Mấy phút sau.

"Báo, mấy thứ này không có vấn đề gì, chủ nhân đều dùng cách hợp pháp."

Vừa nói xong, cả người Hàn Thiên Phong cứng đờ.

Không ngờ không phải đồ chui!

Lý Sơn Phàm nhìn Hàn Thiên Phong, lạnh lùng nói: "Sau này không có bằng chứng rõ ràng thì đừng học người ta tố cáo!"

Hàn Thiên Phong chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hạ giọng nói: "Vâng, là tôi nhầm, thật ngại quá, vậy không sao rồi."

"Anh không có chuyện gì? Nhưng tôi thì có!" Đột nhiên Dương Tiêu lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.