”Cha , mẹ, có cần gọi điện cho em gái, bảo con bé dẫn Tiểu Phong về nhà ăn cơm hay không? Đã thứ bảy rồi còn gì!“.
Từ phòng khách tầng một vang lên một giọng nói trầm thấp chất phác, nơi này được thiết kế rộng rãi ấm áp lại thoải máu, chính giữa là bộ trà kỷ được làm từ gỗ tử đàn, trên chiếc ghế đỏ thẫm có ba người đang ngồi đó.
Dung Thiếu Thu đang đọc báo nghe thấy thế liền ngẩng đầu liếc về phía con trai, tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần ông vẫn rất phấn chấn, rạng rỡ, chỉ có lúc cười lên mới lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Dưới đôi mày rậm là một đôi mắt lấp lánh có thần, đen như mực sâu không thấy đáy, giở tay nhấc chân vẫn rất hùng dũng dứt khoát. Nếu nhìn vào không nghĩ rằng đây là một người đã bước gần đến cái tuổi thất thập cổ lai hy.
”Con bé lại quên cả đường về, gọi điện thoại bảo tài xế đi đón đi!“. Dung Thiếu Thu nghiêm trang thốt ra một câu, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống tờ báo trên tay mình.
Đang ở độ tuổi ba mươi, Dung Thiệu Văn thành thục chững chạc, hiện đang đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Dung Thị. Gương mặt anh tuấn vẫn bình thản như thường, cũng đã quen với thái độ hờ hững nàycủa cha mình, tiện tay cầm áo vest lên, vừa mặc vào vừa nói: “Mẹ, mẹ gọi đi, con đi đón tiểu Nhã đã, ra ngoài nửa ngày rồi mà vẫn chưa thèm về“.
Mẹ Dung ước chừng năm mươi tuổi, trên người mặc bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-thuong-ta-gio-tro-luu-manh/62791/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.