“Mẹ.” Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng gọi một tiếng. Triệu Thanh Linh quay đầu lại, chị mặc trang phục bình thường ở nhà, nhìn nữ tính hơn trước, làm cho Thiện Minh có chút không quen. Chị liếc nhìn hai người, buông bồn hoa trong tay, “Đến, ngồi đi.” Thẩm Trường Trạch ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Linh, Triệu Thanh Linh sờ mặt y, “Khôi phục lại rồi.” “Vâng.” “Mẹ đã sớm nói con không cần nóng vội, tác dụng của thuốc không có khả năng kéo dài vĩnh viễn được.” Thẩm Trường Trạch cười, “Bây giờ phòng thí nghiệm đang nghiên cứu Methcathinone, họ lại bận việc rồi.” Triệu Thanh Linh lạnh nhạt lắc đầu, “Cả ngày chỉ biết nghiên cứu mấy thứ kia……” Thẩm Trường Trạch quay đầu nhìn, “Cha đâu?” “Ông ấy không muốn gặp Thiện Minh.” Thiện Minh đang khoanh tay trước ngực, nghe vậy nhíu mày. “Gần đây ông ấy thế nào? Cảm xúc có ổn định hơn không?” “Cũng tạm, ông ấy là một quân nhân, mẹ tin tâm trí ông ấy đủ kiên cường, có thể chiến thắng sự chán nản và thất bại.” “Mẹ, mẹ không có tính toán gì cho sau này sao? Chẳng lẽ ở cùng cha trong này đến hết đời?” Triệu Thanh Linh cười, “Mẹ có tính toán gì cũng không có cách nào nói cho con được, nơi này chỗ nào cũng có tai mắt cả.” Thẩm Trường Trạch khẽ thở dài, ở trong căn nhà này, họ không có riêng tư, nhất cử nhất động đều bị giám thị. Trên cổ và tay chân Thẩm Diệu đều đeo vòng điện cao thế khống chế sóng não cực nhỏ, nếu có bất cứ hành động phạm quy nào lập tức sẽ bị điện cao thế đánh gục, hắn chỉ có thể tự do hành động trong phạm vi căn nhà này, hắn không có tự do. Vốn mẹ y không cần phải chịu đối đãi như vậy, Đường Đinh Chi đã đồng ý cho chị rời đi bất cứ lúc nào, nhưng chị lựa chọn ở lại cùng Thẩm Diệu. Triệu Thanh Linh an ủi y: “Bây giờ ông ấy không thể rời khỏi nơi này, mẹ sẽ vẫn ở bên ông ấy. Nếu cả đời này ông ấy cũng không thể rời đi, như vậy mẹ vẫn cứ ở lại chỗ này là được rồi. Kỳ thật cho dù sinh hoạt ở nơi nào, với mẹ mà nói cũng không có gì khác. Tuy rằng ông ấy oán hận mẹ, nhưng trước sau gì ông ấy vẫn là chồng của mẹ.” “Nhưng cha sẽ không cam tâm ở lại đây cả đời.” Ánh mắt Triệu Thanh Linh bình tĩnh như nước, “Rất nhiều chuyện, con vĩnh viễn không thể đoán trước được đâu.” Chị lắc đầu, “Đừng nói chuyện này nữa, mẹ gọi hai người đến chỉ là muốn gặp Thiện Minh, nhìn xem cả hai có ổn không thôi.” Thiện Minh trầm giọng nói: “Chúng tôi sống rất tốt.” Triệu Thanh Linh tháo một sợi dây chuyền trên cổ xuống, dây chuyền có một chiếc nhẫn phỉ thuý ***g qua, chị đưa cho Thiện Minh nói: “Thứ này vốn hẳn là cho con dâu của tôi, cậu cầm đi, cũng nên có người kế thừa nó.” Sắc mặt Thiện Minh thay đổi, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong. Triệu Thanh Linh nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu cũng sẽ ngượng ngùng sao?” Thiện Minh giật lấy sợi dây, nhét vào trong túi, “Không cần đâu mà không cần.” Triệu Thanh Linh thản nhiên cười, “Nhận đi, là bà nội Trường Trạch để lại đó.” Thiện Minh hỏi: “Cô gọi chúng tôi đến đây là vì chuyện này?” “Còn muốn ăn bữa cơm với cả hai nữa.” Triệu Thanh Linh đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng một cái nồi ra, nhấc cái vung lên, mùi thơm toả ra bốn phía, “Tôi ở Tân Cương hơn mười năm, không làm được những thức ăn tinh tế, món thịt dê hầm này tuy rằng thô ráp chút, nhưng cũng rất có phong vị.” Chị tìm một cái khay, lấy mấy cái bát đĩa xới cơm và một ít thức ăn, bưng vào trong phòng ngủ. Một lát sau, chị đi ra, mang lên bàn mấy cây xà-lách, ba người họ ngồi vào trước bàn, vây quanh nồi thịt dê nóng hầm hập bắt đầu ăn. Khoé miệng Thẩm Trường Trạch bị dính chút nước thịt, Triệu Thanh Linh cầm lấy một tờ giấy ăn, vươn qua bàn lau miệng cho y, trong mắt là dịu dàng từ ái của người mẹ. Thẩm Trường Trạch cười với chị, nhận lấy tờ giấy, tự mình lau khô khóe miệng. Bọn họ vừa ăn vừa hàn huyên một vài chuyện có liên quan đến thí nghiệm long huyết nhân, một bữa cơm ăn thật sự hài hòa, rất vui vẻ. Cơm nước xong Thẩm Trường Trạch lại ngồi cùng Triệu Thanh Linh nửa ngày, cho đến gần mười giờ tối, bọn họ mới chào từ biệt. Hai người đi ra khỏi biệt thự, lính gác cửa tiến hành soát người họ, tìm thấy trên người Thiện Minh một chiếc nhẫn phỉ thúy, tìm ra trong túi Thẩm Trường Trạch một tờ giấy ăn nhăn nhúm y tiện tay nhét vào. Người lính gác soát người xong nhét trả lại đồ vật cho họ, hành quân lễ với Thẩm Trường Trạch, “Thiếu tá, ngài có thể đi.” Thẩm Trường Trạch trả lại hắn một quân lễ, mang theo Thiện Minh lái xe rời đi. Xe vừa lái đi không xa, Thẩm Trường Trạch nhanh chóng lấy tờ giấy ăn kia ra, “Ba, nhìn xem.” Thiện Minh mở tờ giấy ra, dùng bật lửa soi thật cẩn thận, xuyên qua ánh lửa, trên tờ giấy ăn mỏng manh hiện ra một hàng chữ, là số thứ tự và mật mã của một cái két ở một cửa hàng nào đó của Bắc Kinh. Hai người liếc nhìn nhau, đều đoán ở đó có chiếc sừng hải long mà đến giờ Triệu Thanh Linh vẫn không chịu giao ra. Vào ban đêm họ lái xe trở về nội thành, cửa hàng kia cách cổng chợ đèn hoa rất gần, họ tìm một khách sạn ở gần đó để ngủ đêm. Bởi vì đều ôm tâm sự, sau khi hai người vào nhà đều không nói gì nhiều. Buổi tối khi đi ngủ, cái đuôi của Thẩm Trường Trạch như thường lệ quấn quít lấy chân Thiện Minh, Thiện Minh đã có thói quen, gần như không cảm giác được thứ kia tồn tại. Hắn lăn qua lộn lại ngủ không được, rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Nếu thật sự là sừng hải long, mi định xử lý như thế nào?” Thẩm Trường Trạch trầm mặc một lúc lâu, đáp: “Con càng muốn biết dụng ý của mẹ khi đưa sừng hải long cho con hơn.” “Có lẽ cô ấy không biết nên xử lý như thế nào?” Thiện Minh nghĩ nghĩ, “Nhưng ta nhớ rõ lần trước cô ấy nói muốn tiêu huỷ sừng hải long này.” Thẩm Trường Trạch trầm ngâm nói: “Cũng có thể mẹ không có cơ hội tiêu hủy, muốn để con xử lý.” “Mi…… Mi lấy được nó, mi sẽ tiêu hủy sao?” Thẩm Trường Trạch lại trầm mặc . “Mi định xử lý như thế nào?” “Ba, con chưa nghĩ ra.” Cho dù y cũng biết đó không phải thứ tốt, y hẳn là vâng theo ý nguyện của Triệu Thanh Linh mà tiêu hủy sừng hải long, nhưng mà, đối với long huyết nhân mà nói, đó là một thứ thuốc kích thích rất mạnh, chỉ cần sử dụng nó là có thể đạt được sức mạnh cực lớn, trở nên càng cường đại, là thứ mà mỗi người đàn ông đều luôn theo đuổi, Thẩm Trường Trạch do dự . Thiện Minh xoay người lại đối diện với y, trong bóng đêm hắn nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực kia. Thẩm Trường Trạch cũng nhìn hắn, bàn tay ấm áp vuốt ve eo hắn, “Ba nói xem?” “Tiêu hủy đi.” Thiện Minh nói một cách rõ ràng, “Mi còn nhớ ngày đó chúng ta nhìn thấy thứ gì ở biệt thự của Hanson không? Long huyết nhân như vậy, đời này ta cũng không muốn nhìn thấy nữa.” Thẩm Trường Trạch yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Ba, ba hôn con một cái đi.” Thiện Minh giật mình, vươn người tới hôn môi y. Thẩm Trường Trạch cười nói: “Con nghe lời ba.” Sáng sớm hôm sau, bọn họ đi vào cửa hàng, tìm được cái két chứa đồ kia, dùng mật mã mở ra, bên trong là một cái túi nhìn qua rất bình thường, Thẩm Trường Trạch cầm lấy nó, bàn tay có chút run rẩy. Hai người nhanh chóng quay về xe, Thẩm Trường Trạch cẩn thận mở cái túi ra, lấy từ bên trong ra một đồ vật, hình dạng giống nhung hươu, rắn chắc mềm dẻo, toàn thân hơi toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Trạch nhìn thấy sừng hải long chân chính, y không nhịn được đặt sừng hải long dán tại ngực, máu toàn thân y nháy mắt dường như sôi trào. Trong đầu y có một loại cảm giác kỳ dị, thật giống như y có thể cảm giác được sức mạnh của cái sừng này, độ ấm của nó, hương vị của nó, thậm chí là sinh mệnh của nó, Thẩm Trường Trạch đều có thể cảm giác được rõ ràng. Y biết, y và cái sừng này có DNA tương tự, bọn họ có liên hệ phi vật chất nào đó, thực huyền diệu, mà cũng thực chân thật. Khi y mở mắt ra, phát hiện Thiện Minh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn y. Thẩm Trường Trạch có chút thất thần nói, “Ba, con cảm thấy nó là một bộ phận của thân thể con……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]