Sau khi trở lại Colombia, bọn họ nghỉ ngơi hồi phục một ngày rồi lại lao tới nơi giáp ranh giữa Colombia và Panama, giúp Neo đoạt lại một mớ hàng bị trùm thuốc phiện Mexico nuốt mất. Không giống như vô số nhiệm vụ khác trong dĩ vãng, Thiện Minh đột nhiên cảm giác được khi mình đối mặt với pháo súng của kẻ địch, tràn ngập trong đầu không còn là thú tính và sự liều mạng nữa. Hắn bắt đầu có cố kỵ, hắn biết còn có người chờ hắn trở về, nếu hắn chết, có người cũng sẽ thương tâm đến chết, thậm chí không sống nổi. Đôi mắt chan chứa tình cảm kia của Thẩm Trường Trạch thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn, làm hắn càng thêm quý trọng tính mạng. Làm hắn muốn tiếp tục sống bằng bất cứ giá nào. Nhiệm vụ lần này kết thúc rất nhanh, sau khi bọn họ trở lại căn cứ, lập tức có vài nhiệm vụ chờ bọn họ chọn lựa. Houshar chọn hai nhiệm vụ đơn giản hơn chia cho Knife và Bailey mang đội đi làm, còn một nhiệm vụ khó khăn hơn một ít thì định cho toàn đội xuất hành, lần này Houshar không cho Thiện Minh đi. Thiện Minh nghi hoặc nhìn Houshar, dùng ánh mắt hỏi hắn vì sao. Houshar nói thẳng, “Trạng thái của mày không được, điều chỉnh tốt tâm tình rồi hãy ra chiến trường, chuyện này cũng không cần ta dạy cho mày đấy chứ.” Thiện Minh có chút đăm chiêu nhìn Houshar một lát, sau đó nhún vai, đứng lên, “Được rồi, tôi ở nhà trông nhà.” Houshar làm như vậy nhất định là có lý của hắn ta, có lẽ sự cố kỵ và khác thường của hắn đã sớm rơi vào trong mắt mọi người, chỉ có chính hắn không biết. Xem ra hắn đã bị Thẩm Trường Trạch ảnh hưởng rất lớn, sợ chết thì không ra chiến trường, ra chiến trường thì không thể sợ chết, trạng thái này của hắn quả thật không được, không thể phát huy thực lực của mình không nói, còn có thể liên lụy đến đồng đội. Houshar nói đúng, hắn nên nghỉ ngơi một thời gian, điều chỉnh tốt tâm tình. Tiễn bọn Houshar đi xong, Thiện Minh nhắn tin cho Thẩm Trường Trạch, bảo y lên mạng. Bây giờ chỉ cần hai người rảnh rỗi đều sẽ lên mạng trò chuyện, nhìn đối phương. Tin nhắn và điện thoại của Thẩm Trường Trạch gần như hàng ngày đều không ngừng. Sau khi mở đúng tần số, Thẩm Trường Trạch khẩn cấp hỏi hắn nhiệm vụ lần trước có bị thương không. Thiện Minh tìm tư thế thoải mái nhất nằm lăn ra sô pha, “Không sao, không bị thương.” Hắn híp mắt nhìn cơ ngực xinh đẹp của Thẩm Trường Trạch ẩn hiện sau cổ áo, nhịn không được hồi tưởng đoạn thời gian điên cuồng kia của hai người. Thẩm Trường Trạch nhìn hắn không dời mắt, ánh mắt kia trắng trợn đến mức chỉ còn chưa chui ra khỏi màn hình đè bẹp hắn thôi. Thế nhưng cho dù hai người có lửa dục đốt người thêm nữa thì cũng cách xa vạn dặm, Thiện Minh nhanh chóng tìm chủ đề dời lực chú ý đi một chút, nếu không càng khó chịu, “Thẩm Diệu có tin tức không vậy, bên bọn mi đã lâu như vậy toàn bận cái việc gì thế, sao đến bây giờ còn không tìm ra tin tức của hắn?” “Mảng tin tức do hệ thống khác quản lý, bọn con ngoài cung cấp manh mối ra thì chỉ có thể chờ, bọn con cũng không có cách nào. Lần này cấp trên chuẩn bị tiến hành một cuộc tấn công quy mô lớn, phải làm hắn triệt để thất bại, chỉ là bây giờ việc bố trí vẫn đang ở giai đoạn đầu, bởi vì ngay cả hắn ở đâu bọn con cũng không biết. Thời gian trước ở Nga và Tây Bắc nước Mỹ đều xuất hiện hư hư thực thực về việc long huyết nhân tấn công con người, tin tức đã bị áp chế, bây giờ còn không thể xác định được là có liên quan tới hắn không. Tóm lại, theo sự lớn mạnh của đám long huyết nhân đó, những sự kiện như vậy chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều, hiện tại trên mạng đã có một chút tin đồn mơ hồ.” Thiện Minh châm chọc cười, “Lúc trước bọn họ bỏ vốn ra chế tạo long huyết nhân hẳn là không nghĩ tới sẽ mang đến phiền toái lớn như vậy đi.” “Không, con thấy là bọn họ cũng có nghĩ tới đấy, chẳng qua khi nhìn thấy ích lợi to lớn như vậy, tất cả mọi hậu quả xấu nhất đều tự động bị bọn họ nhét vào trong phạm vi có thể giải quyết. Tình hình hiện tại rõ ràng là càng ngày càng nghiêm trọng, con lo lắng sớm muộn gì cũng có một ngày thí nghiệm long huyết nhân bị bại lộ trước công chúng, đến lúc đó sẽ gây ra khủng hoảng với mức độ khủng khiếp. Bây giờ bọn con đang định hợp tác lại với House, cùng nhau ngăn chặn ông ta.” “Ồ? Không phải bọn mi cấm House nhập cảnh sao?” Thẩm Trường Trạch cười nói: “Nào có ai là kẻ địch vĩnh viễn chứ.” Thiện Minh cũng cười, “Có House hỗ trợ, bọn mi nhất định có thể giảm bớt rất nhiều thương vong, bọn họ so với chúng ta dùng được hơn.” Thẩm Trường Trạch ái muội nhìn hắn nói: “Với con mà nói ba còn dùng được hơn tất cả bọn hắn.” Thiện Minh uống một ngụm rượu, nằm trên sô pha nhìn y, hắn liếm môi, “Mi đang nói về mặt nào?” Thẩm Trường Trạch khàn khàn nói: “Ba cảm thấy là con đang nói về mặt nào?” “Nếu mi nói về chuyện làm tình, mi chưa từng thử với người khác, ý kiến của mi không có giá trị tham khảo.” Thẩm Trường Trạch mất hứng nói, “Như vậy ý kiến của ba rất có giá trị tham khảo sao? Vậy ba nói coi, con so với lúc trước của ba, thế nào?” Thiện Minh cười ha ha, “Lúc trước ta đều ngủ với phụ nữ, so thế nào được? Nếu nhất định phải so, vậy ta phải tìm đàn ông ngủ một giấc thôi.” “Ba dám!” Thẩm Trường Trạch vỗ bàn, híp mắt nói, “Không cho ba tìm bất kì kẻ nào, con nghiêm túc đấy, ba tuyệt đối không được để bất kì kẻ nào chạm tới ba!” Thiện Minh cười nhẹ hai tiếng, “Con người của ta không có gì cố kỵ, mi cũng biết rồi đấy, ta tận lực là được, ta sẽ tận lực chịu đựng.” Chân mày Thẩm Trường Trạch mang theo cơn giận đến tái xanh, y trừng Thiện Minh, “Trong khoảng thời gian này ba không làm chuyện gì khác người đấy chứ?” “Có thể làm nổi sao? Ta vừa về thì đi Panama, hôm trước vừa trở về, ta nào có thời gian chứ.” “Không được, con muốn kiểm tra.” “Mi định kiểm tra như thế nào?” Thẩm Trường Trạch lấy tay xoay camera một chút, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thiện Minh, “Cởi hết ra để con kiểm tra.” Thiện Minh nhịn không được nở nụ cười, hắn ngửa cổ uống sạch ly rượu, sau đó dựa sát vào camera, trêu tức: “Con trai à, không phải đã mi đã cương đấy chứ?” Gương mặt phía dưới camera của Thẩm Trường Trạch hơi ửng hồng, “Ba thì sao? Ba có nhớ con không? Ba cũng cương lên chứ?” Thiện Minh cong môi cười, bắt đầu cởi từng cái quần áo, đợi đến khi chỉ còn lại quần lót, hắn búng tay lên của quý đã ngẩng đầu của mình, cười tà nói: “Thế nào? Nhung nhớ thế này đã đủ chưa?” Ánh mắt Thẩm Trường Trạch lại tối đi vài phần, trong mắt nổi lên *** cuồng bạo, y khàn khàn nói: “Dựa sát vào một chút.” Thiện Minh rất hào phóng cởi quần lót ra, xê dịch thân thể tới trước để Thẩm Trường Trạch có thể nhìn thấy rõ ràng thân dưới của mình. Hắn vuốt thứ kia của mình, ái muội mở miệng, “Cùng nhau đến đi.” Thẩm Trường Trạch cũng cởi quần áo, lộ ra thân thể to lớn, bọn họ vừa dùng ngôn ngữ khiêu khích đối phương, vừa an ủi dục vọng của mình, phảng phất như vậy có thể càng tới gần đối phương hơn. Chắn giữa họ không phải cái màn hình lớn không đến nửa mét này mà là toàn bộ Thái Bình Dương mênh mông vô bờ, lại càng là hằng hà sa số những âm mưu và cạm bẫy cuộn trào mãnh liệt bên dưới vỏ bọc bình lặng. Thân thể họ rất xa nhau, trái tim họ cũng cách tầng tầng trở ngại, nếu *** đơn thuần có thể làm người ta thỏa mãn thì tốt rồi, đáng tiếc bọn họ còn muốn nhiều hơn như thế. Nửa tháng sau, bọn Houshar và Al đã trở lại, lần này không ai tử vong, nhưng có hai thành viên bị thương. Tiếp theo đã là cuối mùa thu, hơn một tháng sau đấy nữa chính là lễ Giáng Sinh. Hàng năm vào lễ Giáng Sinh, Du Chuẩn đều có hai tháng nghỉ cố định, hơn một nửa thành viên Du Chuẩn đều sẽ về nhà mừng năm mới, những người còn lại cũng có thể tự do lên hành trình cho mình. Lúc trước Thiện Minh luôn nằm trong đám người ở lại căn cứ, nhiều nhất là đi ra ngoài cờ bạc mấy trận, chơi bời lung tung đâu đó, từ sau khi nuôi Thẩm Trường Trạch, ngẫu nhiên còn có thể mang thằng nhóc đi chơi, nhưng hắn chưa từng có nơi để mình trở về. Lễ Giáng Sinh năm nay trở về Trung Quốc đi, vừa lúc cũng có thể ăn Tết, hắn đã hai mươi lăm năm chưa từng ăn Tết Trung Quốc, năm nay hắn muốn cùng Thẩm Trường Trạch vượt qua, cảm giác này thực kỳ diệu, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng có nhà, có nơi để trở về. Tại thời điểm mấu chốt này, trên đầu họ lại vẫn có mấy nhiệm vụ phải lựa chọn, trong đó một chủ thuê hào phóng đến mức làm người ta ngã chỏng vó. Nhìn khoản thù lao mê người kia, có người tán thành làm xong nhiệm vụ này rồi hãy về nhà, kiếm một khoản thật hoành tráng, có người lại lo lắng sẽ bỏ lỡ lễ Giáng Sinh được đoàn tụ với người thân. Cuối cùng vẫn như trước là bỏ phiếu quyết định, kết quả một phần ba số người đều tán thành làm xong vụ này rồi nghỉ, vì thế bọn họ dùng hai ngày để sửa sang lại hành trang, một lần nữa bước lên lữ trình. Lúc này đây, Thiện Minh đã được tham gia nhiệm vụ. Khi máy bay vút lên trời xanh, Thiện Minh nhắm mắt lại, đã bắt đầu ảo tưởng này cái máy bay này đang bay đi Trung Quốc, dẫn hắn về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]