CHƯƠNG 2 
  
Trong mắt đứa nhỏ tràn ngập sợ hãi, kinh sợ nhìn hắn giống như thấy quỷ. 
Thiện Minh nhíu mày không khỏi sờ sờ mặt mình. Hắn nhớ lại hai ngày trước mình vừa bị báng súng đánh trúng một bên mi mắt, hiện giờ nửa bên mặt chỉ sợ đã sưng vù, hơn nữa cả người đầy máu, bộ dạng có lẽ thực sự rất dọa người. 
Thiện Minh nhìn kỹ mặt đứa nhỏ, đường nét cực kì tinh tế xinh đẹp, đôi mắt thật to, ngập nước, chẳng qua gầy đến mức hai má đều lõm xuống, phỏng chừng cũng đã chịu khổ không ít. Trực giác cho hắn biết đứa nhỏ này không phải là dân địa phương, lớn lên không có một chút đặc thù nào của người Myanmar, hơn nữa làn da trắng nõn non mịn, có vẻ trước đây được nuôi dưỡng rất tốt, hắn lại hỏi một lần,“Có nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?” 
Hắn nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngẩn ra, có chút không kiên nhẫn . 
Nó chợt há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói,“Cứu…… Cứu mạng…… Cứu cháu với……” Sau đó đột nhiên ôm lấy đùi hắn khóc to,“Ba – mẹ — con sợ lắm –” 
Thiện Minh chỉ cảm thấy một trận ù tai, nhìn dáng vẻ thằng bé cũng là đói bụng vài ngày, sao còn có sức khóc lớn như vậy chứ, hắn gầm nhẹ: “Câm miệng !” 
Đứa nhỏ đã qua nhiều ngày như vậy mới lần đầu tiên nhìn thấy con người, tâm tình kích động thực sự không thể bình phục. Mặc cho Thiện Minh rống lên hai lần,  nó lại càng khóc to, thật giống như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng. 
Thiện Minh lo lắng nó khóc to 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi/1492974/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.