Chương trước
Chương sau
Nòng súng băng lãnh đặt trên thái dương Trịnh Liệt.

— súng lục s4m7.62mm, vô thanh, hàng quốc cấm mức độ R, số lượng hạn chế, giết người nhanh chóng lại im lặng.

Sau đó là một âm thanh ngọt lịm tới mức khiến da đầu Trịnh Liệt run lên vang lên bên lỗ tai hắn “Ba, con trở về rồi nè…. con biết ba tỉnh rồi, mở mắt ra coi nào…”

Trịnh Liệt bất đắc dĩ mở mắt ra, một tay đẩy khẩu súng trên huyệt thái dương, một cước không lưu tình đem kẻ đang ngồi trên người mình đạp xuống đất!

“Oái! Lão ba thối! Ông còn có chút lương tâm nào hay không?” thiếu niên cực kỳ chật vật ngã xuống giường, lại nhanh chóng đứng lên, thanh âm ngọt nị cũng không còn, hung hăng đối với Trịnh Liệt lão ba quát.

Thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt sáng láng, đầu tóc chỉnh tề, mày rậm mắt to, miệng nhỏ môi đỏ, giống như con nít, vóc dáng cũng không cao, đại khái chỉ có 1m65, tứ chi lại rắn chắc hữu lực, thân thủ linh hoạt. Y tuy gọi Trịnh Liệt một tiếng ba, nhưng Trịnh Liệt mới hai mươi bốn tuổi, tuyệt đối không thể có đứa con lớn như vậy.

“Câm miệng, Trịnh Phỉ!” Trịnh Liệt đau đầu nhìn y “Con trở về từ khi nào không nói ba biết? Tiêu thúc có biết không?” Tiêu thúc là chỉ Tiêu Sân.

“Nói cho ba làm gì, ba lại trốn con cho coi!” Trịnh Phỉ hừ hừ, cây súng bảo bối trong tay thỉnh thoảng run lên run lên, bộ dáng mười phần lưu manh.

Trịnh Liệt nhìn mà khóe mắt giật giật, tay lần thứ n nâng lên đẩy nghiệt tử này văng ra.

Lại nói tiếp đây chính là sai lầm do một phút bốc đồng của Trịnh Liệt.

Trịnh hoàn khố lần đầu tiên ăn trái cấm là năm mười lăm tuổi, đối tượng chính là cô gia sư Tô Tiểu Trúc. Lúc đó Tô Tiểu Trúc đã hai mươi lăm tuổi, một mình nuôi nấng con trai bảy tuổi, Tiểu Phỉ. Nhưng là Tô Tiêu Trúc bảo dưỡng tốt, hai mươi lăm tuổi trông cũng như thiếu nữ mười bảy mười tám, hoạt bát linh hoạt, lớn mật tịnh lệ, lơ đãng lại toát ra quyến rũ dụ hoặc mà thiếu nữ không có, không cẩn thận liền đem hồn Trịnh Liệt câu đi mất. Trịnh Liệt đem tâm tương tư Tô Tiểu Trúc, này thiếu niên vô pháp vô thiên liền quyết định theo đuổi cô giáo này, khiến cô trở thành bạn gái thứ nhất cùng hắn lên giường. Bình thường chỉ cần hắn nâng cằm vỗ vỗ hàng hiệu trên người liền có rất nhiều nữ sinh nguyện làm bạn gái hắn. Lần đầu tiên theo đuổi một cô gái, quá trình có bao nhiêu ngây thơ cùng buồn cười hiển nhiên không cần phải nhắc, dù sao cuối cùng Tô Tiểu Trúc cũng không trụ được mà mềm lòng, ôn nhu mà kiên nhẫn hướng dẫn Trịnh Liệt lần đầu tiên.

Ngay lúc này đây Trịnh Liệt liền xác định Tô Tiểu Trúc trong lòng hắn chính là mối tình đầu. Sau này Tô Tiểu Trúc quyết định không còn làm giáo viên dạy kèm tại Trịnh gia, Trịnh Liệt ôm nàng khóc như thể ruột gan đứt ra từng khúc. Trịnh phụ Trịnh mẫu còn cảm khái con mình rốt cục hiểu được thế nào là tôn sư trọng đạo, lại không biết bọn hai cô trò làm chuyện bậy bạ sau lưng bọn họ.

Lúc ấy Trịnh Liệt tưởng rằng đời này không còn gặp lại Tô Tiểu Trúc nữa.

Nhưng năm năm sau Tô Tiểu Trúc liền liên hệ với hắn. Khi đó Tô Tiểu Trúc đã bị ung thư giai đoạn cuối, tính tình lại vẫn như cũ cà lơ phất phơ, đem Tiểu Phỉ mười hai tuổi đẩy đến bên người hắn, vô cùng lưu loát nói “Con trai giao cho cậu, ba đứa nhỏ.”

Trịnh Liệt sững sờ tại đương trường, mà Tiểu Phỉ đang ôm lấy eo hắn khóc tỉ tê, một tiếng lại một tiếng gọi hắn ba. Cũng không biết Tô Tiểu Trúc dạy bảo ra sao, bất luận Trịnh Liệt giải thích như thế nào, Tiểu Phỉ đều chỉ nhận hắn là ba, ôm hắn chết không chịu buông. Trịnh Liệt có ý ly khai, Tiểu Phỉ liền khóc rống lên, nước mắt nước mũi giàn dụa. Trịnh Liệt cuối cùng đầu hàng, không thể nề hà nhìn Tô Tiểu Trúc. Muốn đẩy tiểu tử này cho hắn, trước hết thuyết phục hắn đường hoàng.

Câu tiếp theo của Tô Tiểu Trúc khiến hắn chấn kinh không nhẹ.

Cô nói “Tôi có hoài thai con của cậu, bất quá không giữ được. Cậu thay tôi chiếu cố Tiểu Phỉ, coi như trả tôi món nợ nhân tình.”

Có thể nuôi dưỡng ra Tô Tiểu Trúc tính cách như vầy hiển nhiên không phải gia đình bình thường. Tô Tiểu Trúc sinh ra trong một gia đình có xuất thân hắc đạo, bất quá đến đời cha cô thì gia tộc đã suy thoái, cha cô lại chỉ có duy một đứa con gái là cô. Lúc Tô Tiểu Trúc mười tám tuổi liền được gả cho anh nuôi của mình, cùng năm sinh hạ Tiểu Phỉ. Tình cảm hai vợ chồng thật rất tốt. Nhưng sau cùng bang phái đối nghịch sống mái quyết liệt, Tô Tiểu Trúc cùng Tiểu Phỉ bí mật đi trốn. Tô Tiểu Trúc vào Trịnh gia làm gia sư chưa được bao lâu thì nhận được tin chồng chết. Đang cực độ bi thương, lại nhận được sự theo đuổi nhiệt liệt của Trịnh Liệt, đối với cô cũng coi như an ủi, liền chấp nhận Trịnh Liệt. Sau này Tô Tiểu Trúc rời Trịnh gia lại thu được tin cha mình mất, vì sự an toàn của cô cùng Tiểu Phỉ, bọn họ tất yếu phải lập tức rời đi.

Sau khi rời đi Tô Tiểu Trúc liền phát hiện mình mang thai đứa con của Trịnh Liệt, đáng tiếc khi đó hoàn cảnh bất ổn không thể mang thai, mà Trịnh Liệt cũng không phải dạng người sẽ đứng ra gánh vác trách nhiệm. Bất quá Tô Tiểu Trúc cũng không phải hiền lành tốt bụng như Trịnh Liệt nghĩ, cô nói dối Tiểu Phỉ rằng Trịnh Liệt là cha nó.

Trốn đông trốn tây vài năm, vẫn là không trốn được căn bệnh ung thư quái ác. Thù Tô gia nhất định phải có người nhớ kỹ, hơn nữa còn phải báo thù. Mà người này, trừ bỏ Tiểu Phỉ liền không có người thứ hai.

“… Tiểu Phỉ họ Trịnh, trừ khi nó báo thù cho Tô gia, còn không nó không thể mang họ Tô.” Tô Tiểu Trúc nói “Trịnh Liệt, nhờ cậu.”

Này cư nhiên ném củ khoai nóng sang tay hắn “… Có thể cho tôi suy xét chút không.”

Tô Tiểu Trúc không có cho hắn thời gian suy xét, sau khi giao phó mọi chuyện cho Trịnh Liệt, đêm hôm sau cô một mình đơn độc đi ám sát thủ lĩnh của bang phái kia, xử lý luôn kẻ có thể là con trai của kẻ đó, rồi bị loạn bắn mà chết.

Tiểu Phỉ một mình vào Trịnh gia, mặt đầy hoang mang nói “Ba, con chỉ còn lại một mình, ba đừng bỏ con.”

Tiểu Phỉ năm mười hai tuổi lần đầu tiên có danh tính đường hoàng, là Trịnh Phỉ.

Còn cái tên lỡ dại dột hiện tại tất yếu đã trưởng thành được một chút.

Hai cha con một không lớn một không nhỏ nháo loạn suốt mấy ngày. Sau này Trịnh Liệt rốt cuộc chịu không nổi mà đem Trịnh Phỉ ném sang cho Tiêu Sân, Tiêu Sân lại ném y sang nước ngoài huấn luyện, sinh hoạt của Trịnh Liệt mới trở lại bình thường. Bất quá, Trịnh Phỉ chỉ e sợ là thiên hạ không đủ loạn, y tính cách thất thường lâu lâu làm ra vài chuyện khiến Trịnh Liệt này phải đau đầu.

Cha con hai người cãi nhau ầm ĩ qua ba năm, thẳng đến một sự kiện kia phát sinh làm cho mối quan hệ của trở nên phi thường quái dị.

Việc này phải nói kỳ thực là Trịnh Phỉ tự làm tự chịu. Đứa nhỏ này một năm phần lớn thời gian đều là ở nước ngoài huấn luyện, lâu lâu khó có được vài lần trở về liền nháo cho Trịnh Liệt sứt đầu mẻ trán.

Trịnh Phỉ mười lăm tuổi âm thầm về nước, vụng trộm chạy về Trịnh gia. Trịnh Liệt khi ấy ở nhà đang cuồng hoan một trận, đại sảnh ở lầu một quần áo rơi vãi tầng tầng lớp lớp, vô cùng khó coi.

Trịnh Liệt đang ở phòng ngủ trên lầu hai. Một mỹ nữ mặc áo ngủ mỏng tang trong suốt, trên tay cầm hai ly Martini nhẹ nhàng mở ra cửa phòng. Trịnh Liệt cười đến phóng khoáng đón nhận, hai người cắn qua cắn lại mấy miếng, chiếc áo mỏng trên người mỹ nữ liền xé mở một nửa, nhưng vẫn yểu điệu treo lại trên người, che chắn khuôn ngực đầy đặn.

Mỹ nữ tựa hồ không muốn hắn dễ dàng đạt được như vậy, ngón tay đặt tại trên ngực Trịnh Liệt vẽ loạn, hai người nói vài câu, cầm lấy Martini cụng ly, uống một nửa.

Mỹ nữ cười đến xinh đẹp, hờn dỗi đẩy Trịnh Liệt đi tắm rửa.

Trịnh Liệt lại ôm nàng cắn cắn mấy miếng, mới cười cười bước vào phòng tắm.

Trịnh Phỉ vừa ăn một cái bánh bao trộm từ nhà bếp, vừa đứng một bên nhìn lén, chờ đến khi Trịnh Liệt tiến vào phòng tắm y mới vào phòng ngủ, trước khi mỹ nữ kịp thét ra tiếng thét chói tai y liền đánh nàng ngất xỉu.

Sau đó y cầm ly rượu tò mò xem xét, lại liếm xuống, cuối cùng không ngăn nổi dụ hoặc mà uống cạn.

Hơn nữa y đảo mắt, ý xấu nảy sinh. Y đem quần áo trên người mình cởi hết, lại đem quần áo trên người mỹ nữ lột xuống tự mặc vào, lấy hai cái bánh bao chèn vô ngực, nghẹn cười tiến vào ổ chăn.

Y muốn làm Trịnh Liệt chấn động!

Đáng tiếc lần này y khôn quá hóa dại. Y không hề nghĩ tới bạn giường lần này là nữ nhân thích kịch liệt, nàng bỏ vào trong rượu chút thuốc trợ hứng vô cùng mạnh.

Thời điểm Trịnh Liệt phun ra khí thô bước ra, Trịnh Phỉ cũng đang bị thuốc tra tấn tới khó chịu, cực kỳ muốn phát tiết, y so với Trịnh Liệt càng là không chịu nổi!

Trịnh Liệt thần trí dù không rõ ràng vẫn là nhận ra có chút thay đổi, nhưng sự nhiệt tình của Trịnh Phỉ cùng trang phục đầy tình thú trên người y khiến đầu óc Trịnh Liệt càng mê muội, cơ thể chỉ biết tuân theo bản năng nguyên thủ nhất…

Tỉnh tạo lại, Trịnh Liệt phát hiện có một cây súng chỉa vào đầu mình. Sau này đây liền trở thành phương thức đặc thù mà Trịnh Phỉ dùng để đánh thức Trịnh Liệt.

Trịnh Phỉ một đôi mắt sưng to như hạch đào, nhìn Trịnh Liệt đầy ai oán như thể vừa bị phản bội, một bộ vô tội cáo trạng ác nhân trước mắt!

Trịnh Liệt cũng là vừa kinh ngạc vừa xấu hổ. Hắn vẫn luôn coi Trịnh Phỉ như con trai mà đối đãi. Cho dù là ai vừa tỉnh lại liền phát hiện mình mơ mơ hồ hồ đem con trai nhà mình ăn sạch, còn bị chỉa súng vào đầu đều là tức đến phát điên mà chửi má nó. Này còn là cây súng hắn thật vất vả mua làm quà cho con trai năm nó mười lăm tuổi!

Bất quá Trịnh Liệt còn chưa kịp nói cái gì, Trịnh Phỉ đã nắm cánh tay hắn, cúi đầu hung hăng cắn một ngụm.

Trịnh Liệt hít vào một ngụm lãnh khí, đau đến toát mồ hôi hột!

“Trịnh Phỉ, nhả ra!”

Trịnh Liệt hừ một tiếng, bỏ tay hắn ra, dùng lực đá hắn một đá, rồi nhanh như chớp chạy đi. Trịnh Liệt cũng không có đuổi theo.

Trịnh Phỉ trực tiếp chạy ra nước ngoài. Trịnh Liệt nghĩ thế cũng tốt, việc này chỉ là sai lầm ngoài ý muốn, hai người đều cần chút thời gian để quên đi.

Nhưng đồng thời Trịnh Liệt cũng đem ba từ “xuân dược”, “chưa thành niên”, “nam hài tử” trở thành cấm kỵ không bao giờ muốn tái phạm, thẳng đến khi gặp lại Ân Triệu Lan lần nữa, khiến hắn phải phá lệ.

Một nguyên nhân khác khiến Trịnh Liệt không bằng lòng gặp Trịnh Phỉ, đó là do sau lần đó ba tháng, Trịnh Phỉ lại vụng trộm về nước, dùng súng chỉa vào Trịnh Liệt, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn “Ba, nếu con theo ba, làm lover của ba, ba có thể cam đoan về sau chỉ có mình con không?”

Trịnh Liệt đối với Trịnh Phỉ ngoài tình phụ tử thì không còn ý gì khác. Một đêm kia chỉ là ngoài ý muốn, là do Trịnh Phỉ quá ham chơi mà tạo ra hậu quả này.

Trịnh Liệt không chút do dự lắc đầu. Hắn tin tưởng Trịnh Phỉ chỉ là tuổi trẻ nhất thời mê hoặc.

“Ba có người yêu sao?” Trịnh Phỉ hỏi, lại rất nhanh tự trả lời “Không, ba không có, ba chỉ là lão già không có tiết tháo.” Tiếng nói đầy oán hận.

Trịnh Liệt trợn trắng mắt “Mẹ nó! Cho nên nhờ mày bình thường một chút, không cần lại làm nũng.”

“Ông mới làm nũng, cả nhà ông mới làm nũng.” Trịnh Phỉ nhất thời sừng sổ lại.

“Cả nhà tao bao gồm mày luôn đó!” Trịnh Liệt lạnh lùng nói.

Nghe được câu đó, Trịnh Phỉ hừ một tiếng, cơn tức dịu xuống một cách thần kỳ “Ông nghe cho rõ, là ông huých tui, về sau ông chính là của tui! Nếu ông không có yêu bất kỳ ai, vì cái gì không thể là tui? Tui có tự tin so với những người khác còn giỏi hơn, có thể thỏa mãn lão già không có tiết tháo lại không biết xấu hổ!” Trịnh Phỉ dõng dạc nói, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng tự tin.

Lão già mới hai mươi hai tuổi không có tiết tháo lại không biết xấu hổ Trịnh Liệt nghe được trán nổi gân xanh!

Hắn đáp lại dứt khoát lưu loát “Trịnh Phỉ, mày cút cho tao!” Lăn càng xa càng tốt!

Trịnh Phỉ lăn đi thật. Bất quá y là kẻ lưu manh từ trong máu, nói là làm, một đoạn thời gian dài y đều nhằm vào bạn giường của Trịnh Liệt khiến Trịnh Liệt tức nghẹn tới sắp nội thương.

Mãi đến khi Trịnh Liệt gặp được Ân Triệu Lan, hắn lấy thái độ nghiêm túc lại lãnh khốc ngăn trở Trịnh Phỉ làm hại Ân Triệu Lan.

“Trịnh Phỉ, nếu mày dám động y, tao và mày từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn.”

Trịnh Phỉ dùng súng chỉa vào Trịnh Liệt nhiều lần như vậy, lại là lần đầu tiên nổ súng, đạn bắn xuyên vào bức tường phía sau hắn.

Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan cùng một chỗ hai năm, Trịnh Phỉ liền hai năm không xuất hiện trước mặt Trịnh Liệt.

Nhưng Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan vừa chia tay, Trịnh Phỉ như chó sói ngửi được mùi máu, lại một lần nữa trở lại, hơn nữa dùng một phương thức đặc biệt tuyên cáo sự trở về này.

“Trở về làm gì?” Trịnh Liệt nhớ tới sự dây dưa dai như đỉa của Trịnh Phỉ liền cả người vô lực. Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ, dù sao cũng đã chia tay Ân Triệu Lan, nếu Trịnh Phỉ thật sự muốn như vậy, liền theo y đi. Về phần Trịnh Phỉ có hay không có mị lực khiến hắn chỉ cần mình y, này lại là một chuyện khác.

Bất quá lần này là Trịnh Liệt hiểu nhầm.

Trịnh Phỉ đem súng giắt vào lưng quần, sắc mặt nghiêm chỉnh khó có được, chậm rãi nói “Ba, con đã trưởng thành, giờ là lúc trở về để báo thù.”

Mà về sau ngẫu nhiên mới phát sinh một việc, chỉ là hắn không thể khống chế huyết tinh cùng bạo lực mà phát tiết, không cần y phải giữ hắn trong lòng bàn tay.



Sơ lược cuộc đời anh công:

15 tuổi: gặp Tô Tiểu Trúc

17 tuổi: gặp Ân Triệu Lan

18 tuổi: cha mẹ mất

20 tuổi: gặp lại Tô Tiểu Trúc, nhận Trịnh Phỉ làm con

24 tuổi: gặp lại Ân Triệu Lan

26 tuổi:

• chia tay Ân Triệu Lan

• gặp Tần Trăn, Trác Thư Nhiên

• Trịnh Phỉ quay về báo thù
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.