Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, bắn ra tất cả tinh hoa trong người Trịnh Phỉ. Thứ chất lỏng nóng bỏng kia khiến Trịnh Phỉ phát run, phía trước hơi hơi cứng lên.
Trịnh Liệt lại lưu loát rời khỏi cơ thể y, thân thể to lớn thon dài trần trụi bước vào phòng tắm, lưu lại một Trịnh Phỉ còn chưa đạt tới đỉnh trên giường.
“Ba…” Trịnh Phỉ nằm trên giường, kinh ngạc lại bất mãn.
“Tự mình giải quyết.” giọng Trịnh Liệt khàn khàn mang theo sảng khoái biếng nhác.
Trịnh Phỉ nghĩ đến mình vừa rồi còn cố dùng miệng hầu hạ Trịnh Liệt, đến phiên chính mình thì lại bị biến thành nửa chừng, cả người khó chịu, lập tức mặc kệ, kéo hai chân có chút hư nhuyễn xuống giường, cùng vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên vài tiếng tranh cãi nhỏ, sau đó là tiếng rên rỉ và thở dốc.
Sau đó, Trịnh Liệt mặc một kiện áo choàng tắm, chậm rãi đi ra. Trịnh Phỉ đi sau lưng hắn, chỉ có nửa người dưới được quấn một cái khăn tắm. Tóc y ướt sũng, hai gò má hồng nhuận, mắt to ướt át linh động, nửa thân trên trần trụi đầy vết sẹo lớn có nhỏ có, cùng với dấu tay xanh tím lẫn dấu hôn ái muội, cả người tản ra một cỗ mỹ diễm lười biếng.
Trong phòng vẫn còn một cỗ hương vị thuần nam tính nhàn nhạt.
Trịnh Liệt châm một điếu thuốc, cả người dựa vào bệ cửa, tư thế rất đàn ông, mang theo lực hấp dẫn đặc thù.
Trịnh Phỉ đi qua, lấy ra một điếu thuốc từ hộp, ngậm lên miệng, không dùng bật lửa mà quay qua châm đầu điếu thuốc của mình vào đầu thuốc Trịnh Liệt.
Thở ra một ngụm khói trắng, Trịnh Phỉ mỉm cười, một tay chống lên bệ cửa.
“Ba, mấy ngày nay ba không về nhà?” Trịnh Phỉ hỏi.
“Trở về để bị người của mày chặn ngay trước cửa lần nữa?” Trịnh Liệt hỏi lại.
Trịnh Phỉ nói “Bọn họ không phải người của con! Lần này về con cảnh báo lại một lần, nếu bọn họ lại quấy rầy ba, con sẽ không thủ hạ lưu tình! Ba cũng không cần thủ hạ lưu tình!”
“Cái cô Tiểu Yêu của mày sẽ nghe lời mày?” Trịnh Liệt trào phúng hỏi.
“Tiểu Yêu không phải của con!” Trịnh Phỉ nhấn mạnh “Con căn bản không để ý cô ấy.”
Mặt Trịnh Liệt tỏ vẻ không tin.
Trịnh Phỉ buồn bực trừng hắn “Con vừa có thời gian liền chạy tới cửa cho ba thao, ba còn không hài lòng cái gì?” Y nghĩ nghĩ đột nhiên hai mắt sáng lên, mở to mắt hỏi “Chẳng lẽ ba đang ghen?”
Trịnh Liệt bị sặc thuốc.
Trịnh Phỉ nhảy lên ôm lấy vai hắn, phấn khởi nói “Ba, có ba rồi, Tiểu Yêu tiểu quái gì gì đó đều bỏ qua một bên.”
Trịnh Liệt gỡ hai tay y ra “Tởm quá, Tô Phỉ!”
Trịnh Phỉ sửng sốt, nói nhỏ “Sao lại…”
Trịnh Liệt lười cùng y nói tào lao “Nói đi, Dương Kỳ bên kia, tra được cái gì rồi?”
“Hắn cực lực thuyết phục con trở về.” Mắt Trịnh Phỉ chợt lóe sát khí.
Nhiều năm qua Dương Kỳ vẫn ẩn nấp bên người Trịnh Phỉ tùy thời mà hành động. Trịnh Phỉ báo thù xong liền thoát ly Viêm bang, khiến Chu Hàng mặt lạnh trở thanh bang chủ mới của Viêm bang, chuyện này hiển nhiên ngoài dự đoán của hắn. Cùng lúc đó hắn mâu thuẫn với sự lãnh đạo của Chu Hàng, vừa cực lực cổ động các thành viên khác khuyên Trịnh Phỉ trở về, để Trịnh Phỉ tiếp tục làm bang chủ Viêm bang. Bởi Trịnh Phỉ được người trong bang trọng vọng rất nhiều, hắn giơ cờ trung thành và tận tâm với Trịnh Phỉ, đến cả Chu Hàng cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa những người muốn Trịnh Phỉ tiếp tục làm bang chủ, như Tiểu Yêu trẻ tuổi lại có thực lực, đã theo phe hắn.
Viêm bang bị Dương Kỳ quấy nhiễu đã có dấu hiệu chia rẽ, nguyên bản vốn bền chắc như thép giờ đã có nguy cơ đấu đá nhau. Trong tay Dương Kỳ có không ít chứng cớ phạm tội Viêm bang. Chứng cớ này đủ để một vài thành viên chủ chốt của Viêm bang ngồi tù tám năm mười năm, hơn nữa còn hủy diệt Viêm bang hơn phân nửa.
Nhưng mục tiêu của Dương Kỳ không chỉ là Viêm bang. Mục tiêu chân chính của hắn là Tiêu gia. Như thế nào có thể thông qua Viêm bang đả kích Tiêu gia mạnh nhất, đó mới là trọng điểm chân chính của hắn!
Trên mặt Trịnh Liệt chỉ còn một mảnh lạnh lẽo “Không tìm ra chút thông tin gì về hắn?” Có thể đào sâu tới vậy, tuyệt đối không thể chỉ do mình Dương Kỳ làm.
“Bước đầu suy đoán hắn là người của Thành Nam.” Tư liệu Dương Kỳ nắm trong tay, trong đó nhất định có liên quan tới Trịnh Phỉ. Nếu không phải phát hiện Dương Kỳ có điểm không thích hợp, chỉ sợ Trịnh Phỉ lúc nào chết cũng không biết. Y vốn quen không kiêng nể gì, lần đầu tiên phát hiện mình nằm trong lòng bàn tay kẻ khác. Điều này đối với Trịnh Phỉ mà nói là vô cùng nhục nhã! May mắn là phát hiện trước. Nếu phát hiện, Dương Kỳ không đủ để phải sợ hãi, nhưng người phải lưu tâm, là thế lực sau lưng hắn. Đối phương dùng trăm phương ngàn kế lâu như vậy, khẳng định là một mưu đồ lớn!
Trịnh Liệt mặt âm trầm “Chắc chắn không?”
Thành Nam là bang phái lớn nhất Lạc Tây thị, với Tiêu gia ở Nam Phong thị thật không dễ đối phó. Nhưng Lạc Tây thị bang phái nhiều, Thành Nam ở Lạc Tây thị căn bản khống chế không được một phần ba. Thành Nam dựa vào cái gì lại cho rằng bọn họ có thể đối chọi Tiêu gia?
Trịnh Phỉ lắc đầu “Không chắc, nhưng rồi sẽ tra ra. Con muốn tiếp tục lui tới Viêm bang, theo dõi Dương Kỳ. Sân ca sẽ cho người Tiêu gia phối hợp với con.”
Trịnh Liệt một tay cầm điếu thuốc, một tay sờ đầu Trịnh Phỉ “Điều tra cho tốt. Tao bên này gắn chặt với Tiêu gia, nhằm vào Tiêu gia cũng như nhằm vào tao!”
Trịnh Phỉ thụ sủng nhược kinh. Y lâu rồi chưa được Trịnh Liệt thân mật! Đặc biệt lần trước gặp mặt, hai người còn tranh cãi ầm ĩ!
“Ba, ba yên tâm! Có người động một sợi tóc của ba, con liền chặt một bàn tay của hắn!” Trịnh Phỉ mười phần nhiệt tình nắm chặt quyền cam đoan.
Trịnh Liệt hút một ngụm thuốc, biểu tình có chút mơ hồ “Cẩn thận một chút, không nên khinh địch rồi lại thua dưới tay đối phương.”
Trịnh Phỉ ôm chặt vai Trịnh Liệt, đắc ý nói “Ba, ba không cần lo lắng! Con là Trịnh tứ thiếu, tuyệt đối không để ba mất mặt!”
Trịnh Liệt nói “Tao chờ.” Hắn cầm tay Trịnh Phỉ “Hiện tại ngủ một giấc đi. Ngủ no rồi hãy làm.”
Hai chân Trịnh Phỉ thuận thế quấn lấy eo Trịnh Liệt, nằm sấp trên người hắn, cợt nhả nói “Ba, chúng ta vẫn còn “làm” được!”
Trịnh Liệt đánh vào đầu hắn, cười mắng “Cút mẹ mày đi!”
Trịnh Phỉ cười ha hả!
Buổi sáng tỉnh lại, Trịnh Phỉ đã rời đi. Trịnh Liệt mặc áo ngủ ra khỏi phòng, chỉ thấy Phó Tranh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong đại sảnh, trên tay cầm một ly trà. Phó Tranh nhìn thấy Trịnh Liệt, mặt đỏ lên, ánh mắt né tránh.
“Trịnh thiếu, chào buổi sáng.” Đáy mắt cậu có quầng thâm, rõ ràng là ngủ không đủ.
“Đừng nói với tôi là không có gì.” Trịnh Liệt ý vị thâm trường nhìn cậu.
Phó Tranh nói dối không tốt, lắp bắp “Tối qua… cái kia…” Cậu nói không được.
“Cậu nghe được.” Trịnh Liệt lập tức hiểu! Việc này không có gì kỳ quái! Trịnh Phỉ trên giường phản ứng có chút quá mức kịch liệt, kêu rên không cố kỵ. Phòng Trịnh Liệt và Phó Tranh chỉ cách có một bức tường, cho dù có cách âm khá tốt cũng không ngăn được tiếng kêu của Trịnh Phỉ.
Phó Tranh mặt đỏ như sắp xuất huyết, xấu hổ gật gật đầu.
“Không có gì. Đều là đàn ông, cậu hiểu.” Trịnh Liệt cười lớn tỏ vẻ thấu hiểu.
Phó Tranh cười khô. Nếu không phải xác định Trịnh Liệt không có hứng thú với cậu ở phương diện kia, cậu thật lo lắng trinh tiết cái mông chính mình khó giữ.
“….cậu ta là, ách, con nuôi của anh sao?” Thái độ Trịnh Liệt quá mức đương nhiên khiến Phó Tranh thấy ngạc nhiên. Bất quá nghe một đêm đông cung đồ sống động, đối với Phó Tranh ngây thơ là một kích thích quá lớn. Nghĩ đến từng tiếng thét cao vút “Ba, thích chết con.” Phó Tranh quả thật muốn bụm mặt hôn mê.
Nếu không phải đã từng được nghe Trác Thư Nhiên nói khiến cậu chuẩn bị tâm lý, cậu còn tưởng chính mình đụng tới một màn loạn luân…
Trịnh Liệt cười nhạo “Cậu sẽ không tin mấy lời Trác Thư Nhiên nói chứ? Con nuôi cái gì? Bạn giường thôi… chỉ là loại này có chút đắt tiền, nhưng coi như dùng tốt…”
Phó Tranh nghe vậy, không khỏi có chút ngốc.
Cậu là người đơn thuần, nhưng đặc biệt mẫn cảm với cảm xúc người khác. Tối hôm qua vô tình phải nghe động tĩnh khiến người ta khó có thể mở miệng, nhưng trong thanh âm thống khoái vui thích này, chỉ có cảm tình khắc sâu trong tâm mới có thể phát tiết thích thú một cách không hề che giấu như vậy….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]