“Không ăn cơm đúng giờ? Cậu là con nít sao?” Trịnh Liệt mất hứng nói.
“Xin lỗi…” Tần Trăn nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, trong lòng thì lại dâng lên tư vị vừa chua xót vừa ngọt ngào. Tuy rằng Trịnh Liệt nói không chút khách khí, nhưng Tần Trăn biết hắn là đang quan tâm y. Tần Trăn thích loại cảm giác được che chở như vầy, giống như cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ cho y.
Trịnh Liệt thấy Tần Trăn nhận lỗi, nghĩ tới việc y luôn cần mẫn làm việc, quả thực có thể dẫn đến mất ăn mất ngủ. Để dạ dày mình bị hư tới mức này, chắc chắn có liên quan tới công việc!
Trịnh Liệt khẩu khí không tốt “Là do làm việc quá mức?”. Khi Tần Trăn còn ở cùng hắn ngoan biết bao nhiêu, cho dù không hề xuống bếp thì cũng không để hắn và bản thân bị đói. Như vậy, tật xấu này nhất định là do sức ép từ bên ngoài!
“Tôi về sau sẽ chú ý.” Tần Trăn tránh nặng tìm nhẹ nói. Y sẽ không nói cho Trịnh Liệt biết mình bị chứng kén ăn từ sau khi chia tay hắn. Nếu Trịnh Liệt đã cho rằng đấy là do công việc, thì cứ để hắn nghĩ là do công việc đi.
“Nếu công việc của cậu còn ảnh hưởng tới sức khỏe như thế thì về nhà nghỉ đi, tôi nuôi!” Trịnh Liệt quả quyết nói.
Lời này của Trịnh Liệt hết sức bá đạo, giống như coi nỗ lực đạt tới đỉnh cao của Tần Trăn trong mắt hắn chỉ là trò hề không đáng nhắc tới. Nếu là trước đây Tần Trăn có thể sẽ cảm thấy Trịnh Liệt chướng mắt thành quả của y mà cảm thấy tự ti trong lòng, nhưng hiện tại, không biết tại sao Tần Trăn lại cảm thấy, Trịnh Liệt như vầy rất đáng yêu.
Chẳng phải có một câu nói như vầy sao: “Không phải thằng đàn ông nào vì mày tiêu tiền cũng là yêu mày, nhưng thằng đàn ông không chịu tiêu tiền vì mày thì chắc chắn không yêu mày”.
Trịnh Liệt luôn vì y mà ra tay hào phóng, có thể nói là kim chủ tài đại khí thô, nhưng đó đâu phải biểu hiện chứng minh Trịnh Liệt coi trọng y đâu? Trịnh Liệt là hoàn khố công tử, nhưng về bản chất hắn vẫn là thương nhân, sẽ không để ý đến kẻ lãng phí tiền tài và thời gian của hắn.
“Tôi nghe lời anh.” Tần Trăn nói. Về phương diện ẩm thực y quả thật còn nhiều sơ sót. Có thể ở với Trịnh Liệt lần nữa, rất nhiều chuyện vốn tẻ nhạt vô vị đều dần dần trở nên thú vị. Y đột nhiên phát hiện ra y còn rất nhiều việc chưa làm, còn rất nhiều lý do để bảo trọng thân thể, hảo hảo mà tiếp tục sống.
Cũng có thể qua thời gian, sẽ có một ngày Trịnh Liệt chỉ cần một mình y!
Tần Trăn gục đầu xuống, mắt xếch lóe lên chút chấp nhất.
Bệnh nhân tỏ thái độ nhận sai, bác sỹ Từ vừa lòng gật gật đầu “Mao bệnh này cần điều dưỡng từ từ, tốt nhất là dùng dược liệu phối hợp với thực liệu. Tôi kê trước cho cậu một đơn thuốc, xem hiệu quả thế nào. Đừng ỷ y là còn trẻ mà không quan tâm.” Bác sỹ Từ lớn tuổi nhịn không được lải nhải vài câu.
Trịnh Liệt nói “Tôi sẽ trông chừng cậu ấy.” Rất ra vẻ cha mẹ trông nom con nhỏ.
Tần Trăn ngượng ngùng nhìn bác sỹ Từ, đem đầu tựa vào vai Trịnh Liệt, Trịnh Liệt muốn trừng phạt nên đưa tay nhéo má y. Tần Trăn không chút để ý việc khuôn mặt tinh xảo của mình bị niết tới biến dạng, ngược lại còn nở nụ cười chịu đựng.
Bác sỹ Từ nhìn bọn họ, có chút không chịu nổi lắc đầu. Song, với người già như ông mà nói, hạnh phúc của vị thiếu gia Trịnh Liệt lúc thì làm người ta buồn cười lúc lại khiến người ta tức giận này mới là điều quan trọng nhất, không cần biết đối tượng là nam hay nữ.
Tuy rằng vừa “vận động” quá mức nên có chút lười, nhưng liên quan tới cái dạ dày của Tần Trăn, Trịnh Liệt vẫn quyết định ra ngoài ăn.
Tần Trăn rất có hưng trí đề nghị tới một nhà hàng nằm trong khu biệt thự y đang ở, đi bộ mười phút là tới, cách trang trí rất lịch sự tao nhã.
Kỳ thực đây là Tần Trăn tự tìm phiền toái, dù sao y cũng là ngôi sao người người nhà nhà biết mặt, đi ra đường rất có thể bị người ta nhận ra mà vây xem. Chẳng qua Trịnh Liệt thấy Tần Trăn đang hưng trí bừng bừng nên không nỡ từ chối.
Tần Trăn cũng không phải thằng ngốc, cũng biết trùm mũ đeo kính râm, kín đáo nắm tay Trịnh Liệt đi đến nhà hàng, hoàn toàn bình thường không biểu lộ chút vẻ gì của người nổi tiếng.
Mặt mũi Trịnh Liệt tuy rằng không nổi tiếng tới mức ai nhìn cũng biết, nhưng cũng là dạng dễ thu hút sự chú ý, vì thế hắn cũng đeo kính râm, hơn nữa còn mặc quần áo giản dị.
Hai người đứng cùng nhau, vóc dáng mỗi người mỗi vẻ, đều rất dễ coi, khuôn mặt dù không nhìn được hết toàn bộ cũng có thể nhìn ra sự lịch lãm đẹp đẽ, vô cùng xứng đôi. Dù rằng việc hai thằng đàn ông tay trong tay có chút quái dị, nhưng khí thế thản nhiên tỏa ra từ cả hai khiến người ta không dám xen vào.
Nhà hàng Tần Trăn đề cử là một nhà hàng Trung Quốc sạch sẽ trang nhã. Ông chủ nơi này vốn cũng là nghệ sỹ, hiển nhiên biết rõ nhu cầu của người trong giới. Bởi vậy trong nhà hàng, mỗi chỗ ngồi đều dùng ván dày khắc theo phong cách cổ che chắn, tạo không gian riêng tư cho khách.
Vào nhà hàng rồi Tần Trăn kéo mũ xuống, tháo kính râm. Ở trong này, y không cần lo lắng bị paparazi chụp lén.
Nhưng y không dự liệu được việc đụng mặt ông chủ Hoa Huy – Vương Thù. Trước đây Tần Trăn rời S&S, Vương Thù đã giúp đỡ y không ít. Sau đấy vì Trịnh Liệt, y lại rời Hoa Huy quay lại S&S, hiển nhiên đã đắc tội Vương Thù! Vốn Vương Thù tính toán thừa dịp An Thế Duy không có mặt mà chèn ép S&S đến không thể ngóc đầu lên được! Nhưng Tần Trăn lại trở về S&S, vừa về liền giúp vực dậy S&S. Vương Thù hao hết tâm tư chuẩn bị kỹ lưỡng thế nhưng lại thất bại trong gang tấc, đương nhiên không muốn buông tha đại minh tinh của S&S Tần Trăn!
Nhưng S&S vừa khôi phục liền mượn sức An gia phản kích Hoa Huy, Trịnh Liệt vì việc Tần Trăn phá vỡ hợp đồng mà chấp nhận bồi thường. Bản thân Vương Thù chả là gì so với nhà họ An, càng đừng nói tới ông bố làm quan to của nhà đó. Hơn nữa, Trịnh Liệt dựa theo hợp đồng mà bồi thường, Vương Thù đến cả cái cớ để than vãn cũng bị tước mất. Tần Trăn là người thức thời, chủ động đưa ra đề nghị đóng miễn phí ba bộ phim cho Hoa Huy. Như vậy, mặt mũi của Vương Thù coi như cũng được giữ gìn chút đỉnh, Vương Thù tuy rằng không thể hòa nhã với Tần Trăn như cũ, nhưng cũng không vì nóng giận mà làm gì Tần Trăn. Dù sao Hoa Huy của hắn, cho dù so ra kém S&S, nhưng cũng là một trong những công ty lớn của làng giải trí. Cho dù An Thế Duy muốn đối đầu với Vương Thù, cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Nhưng hành động công kích S&S trước đó của Vương Thù có bàn tay của Andre và Lâu gia. Với châm ngôn có thù tất báo của Tiêu Sân, An Thế Duy, Trịnh Liệt, Vương Thù và Hoa Huy của hắn, trong tương lai nhất định sẽ bị bọn họ báo thù, chỉ là bây giờ chưa tới lúc thôi.
“Tần Trăn, rảnh rỗi ha!” Vương Thù kỳ quái nói “Dẫn bạn đi dùng cơm à?” Trịnh Liệt vẫn đeo kính râm, tóc kéo xuống che một bên mặt thế nên Vương Thù nhất thời không nhận ra, hắn nhấn mạnh chữ “bạn”, giống như ám chỉ mối quan hệ không bình thường giữa họ.
“Vương tổng.” Tần Trăn thản nhiên mỉm cười “Đúng vậy, tôi mang bạn tới đây dùng cơm.” Y nhìn thoáng qua người đứng cạnh Vương Thù, không chút mảy may để ý.
So với Trịnh Liệt và Tần Trăn toát lên vẻ tình lữ xứng đôi thì Vương Thù và người đàn ông đi cùng lại lộ rõ vẻ quan hệ đại gia – trai bao. Hơn nữa, Tần Trăn sẽ không quên được gương mặt này. Người đi cùng Vương Thù chính là tình nhân của Lăng Thụy An, tên mây mưa một trận kịch liệt với Lăng Thụy An trong video được gửi nặc danh tới cho Tần Trăn.
Lăng Thụy An vì tạt axit Tần Trăn mà bị tòa tuyên án cố ý gây thương tích, hiện tại vẫn còn trong tù. Tên tình nhân của cậu ta vẫn chưa từng xuất hiện. Nhưng chỉ liếc mắt nhìn, Tần Trăn đã nhận thấy tên này có ý đồ với mình.
Vương Thù thấy Tần Trăn chú ý tới người đi cùng hắn, mặt khó nén sự đắc ý “Phùng Hiên là ngôi sao mới tôi vừa tìm được. Phim mới của cậu ấy do Lí Đạo làm đạo diễn vừa trở thành quán quân phòng vé đấy.” Gương mặt Phùng Hiên tuấn lãng điển trai, pha lẫn chút trẻ con cùng vẻ lưu manh bĩ bĩ, ánh mắt khi híp lại giống như phóng điện. Loại diện mạo này trong giới giải trí rất dễ nổi tiếng.
Lý Đạo là đạo diễn có danh tiếng trong giới điện ảnh. Tác phẩm của ông ta thường có kinh phí thấp nhưng lại thu về lợi nhuận cao, đều là nhờ công lao của ông ta. Có thể xuất hiện trong phim của Lý Đạo, Phùng Hiên hẳn là cũng có chút tài cán. Nhìn điệu bộ của Vương Thù, phỏng chừng Phùng Hiên đang là ngôi sao được Hoa Huy dồn toàn lực nâng đỡ.
“Chúc mừng.” Tần Trăn vẫn mỉm cười như cũ.
Vương Thù cảm thấy như vừa đánh một quyền vào bông vải, trong lòng không khỏi buồn bực. Bất quá có thể làm đối thủ của An Thế Duy lâu như vậy, ngoại trừ tính hấp tấp dễ xao động thì Vương Thù cũng là kẻ tinh ranh, co được giãn được. Nếu Tần Trăn đã nể mặt hắn, hắn cũng không tiếp tục tự hạ thấp mình đi làm khó y.
“Tết âm lịch năm nay, phim mới của Hoa Huy đã được quyết định, kịch bản tôi đã gửi Trần Hàm đưa cho cậu. Phùng Hiên sẽ diễn vai nam thứ, cậu nhớ chỉ dẫn cho cậu ấy.” Nhắc tới chính sự, Vương Thù thay đổi thái độ, dùng ngữ khí thương lượng nói với Tần Trăn.
Tần Trăn gật đầu “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Biểu tình Vương Thù dịu đi ít nhiều, trong lòng lại bắt đầu tiếc hận Tần Trăn ly khai Hoa Huy. Con gà đẻ trứng vàng chuyên nghiệp ngoan ngoãn như vậy a…. Một bộ [Vọng lâu] đủ khiến Hoa Huy vừa có danh vừa có lợi nhuận…
Vương Thù nhịn không được xuống giọng dụ dỗ “A Trăn a, An Thế Duy vẫn luôn không vừa mắt cậu, hiện tại hắn ta nhận cậu chỉ là để vượt qua giai đoạn khó khăn này, đến sau khi trở lại như cũ hắn ta sẽ một cước đá cậu đi. Không bằng cậu quay về Hoa Huy…”
“Nói đủ chưa? Tôi đói bụng!” Trịnh Liệt quay sang tháo kính râm, không kiên nhẫn đánh gãy ý định của Vương Thù.
Vương Thù bị nghẹn giọng, nhận ra Trịnh Liệt “Trịnh thiếu?”
Trịnh Liệt liếc mắt một cái “Khỏi uổng công hoang tưởng làm gì! Tần Trăn là của tôi, ông tỉnh mộng đi!”
Trịnh thiếu ngang ngược, phong lưu thành tính, thanh danh của hắn ở Nam Phong thị không hề nhỏ. Hắn nói xằng làm bậy, không nể nang ai. Thế nhưng các thế lực An gia Tiêu gia ở Nam Phong thị đều hỗ trợ hắn, tầm quan trọng của hắn thậm chí còn hơn hẳn An Thế Duy. Đắc tội An Thế Duy, An Thế Duy hiển nhiên sẽ trả thù, nhưng đắc tội Trịnh Liệt, thế thì chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của Tiêu gia, An gia, Trịnh gia đi! Với thế lực ba tay che trời của bọn họ ở Nam Phong thị, nếu bọn họ muốn ai hôi phi yên diệt thì kẻ đó liền hôi phi yên diệt.
Cho nên phú thương, nhân vật nổi tiếng ở Nam Phong thị đều kiêng kị Trịnh Liệt hơn ai hết. May mắn thay Trịnh Liệt này là kẻ “người không đụng ta ta không đụng người”. Nếu đừng nhất thời não úng nước chọc giận hắn thì sẽ chả có vấn đề gì.
Trong giới quả thật có tin đồn Tần Trăn là con nuôi Trịnh Liệt, được Trịnh Liệt bao dưỡng, chỉ là không ai dám tới trước mặt Trịnh Liệt hỏi thực hư. Hiện tại Trịnh Liệt nói thẳng ra, thật là ngoài dự đoán của mọi người!
Thân là siêu sao quốc tế, Tần Trăn đối với tuyên cáo của Trịnh Liệt không có xấu hổ hay dương dương tự đắc, chỉ bình tĩnh như thể đây là việc hiển nhiên!
Vương Thù hết còn lời để nói. Trước kia cho dù Trịnh Liệt thật sự là cha nuôi Tần Trăn, cũng chỉ là cái danh hão bên ngoài thôi, vì Tần Trăn cũng chả nhận được ưu đãi gì nhiều, thậm chí còn bị An Thế Duy làm khó dễ. Vậy nên dù nhiều người đoán già đoán non quan hệ giữa Tần Trăn và Trịnh Liệt cũng chỉ nghi hoặc ba phần, chẳng ai dám đoan chắc trăm phần trăm.
Nhưng hiện tại Trịnh Liệt tuyên cáo rõ ràng “Tần Trăn là của tôi.”, sự tình lập tức trở nên nan giải!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]