“Không ăn cơm đúng giờ? Cậu là con nít sao?” Trịnh Liệt mất hứng nói.
“Xin lỗi…” Tần Trăn nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, trong lòng thì lại dâng lên tư vị vừa chua xót vừa ngọt ngào. Tuy rằng Trịnh Liệt nói không chút khách khí, nhưng Tần Trăn biết hắn là đang quan tâm y. Tần Trăn thích loại cảm giác được che chở như vầy, giống như cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ cho y.
Trịnh Liệt thấy Tần Trăn nhận lỗi, nghĩ tới việc y luôn cần mẫn làm việc, quả thực có thể dẫn đến mất ăn mất ngủ. Để dạ dày mình bị hư tới mức này, chắc chắn có liên quan tới công việc!
Trịnh Liệt khẩu khí không tốt “Là do làm việc quá mức?”. Khi Tần Trăn còn ở cùng hắn ngoan biết bao nhiêu, cho dù không hề xuống bếp thì cũng không để hắn và bản thân bị đói. Như vậy, tật xấu này nhất định là do sức ép từ bên ngoài!
“Tôi về sau sẽ chú ý.” Tần Trăn tránh nặng tìm nhẹ nói. Y sẽ không nói cho Trịnh Liệt biết mình bị chứng kén ăn từ sau khi chia tay hắn. Nếu Trịnh Liệt đã cho rằng đấy là do công việc, thì cứ để hắn nghĩ là do công việc đi.
“Nếu công việc của cậu còn ảnh hưởng tới sức khỏe như thế thì về nhà nghỉ đi, tôi nuôi!” Trịnh Liệt quả quyết nói.
Lời này của Trịnh Liệt hết sức bá đạo, giống như coi nỗ lực đạt tới đỉnh cao của Tần Trăn trong mắt hắn chỉ là trò hề không đáng nhắc tới. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-va-cac-con-nuoi/2376660/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.