Bản thân Trác Thư Nhiên không có quan niệm về trinh tiết, vậy nên với y việc phát sinh quan hệ với Trịnh Liệt cũng không phải là vấn đề gì to tát cho lắm. Làm một con cờ trong kế hoạch của Ân Triệu Lan, khiến vết nứt tình cảm của bọn họ không thể chữa lành, mới là thứ khiến Trác Thư Nhiên vui thích.
Sau này Trác Thư Nhiên vẫn bám lấy Trịnh Liệt, cũng là vì muốn dùng gương mặt gần giống Ân Triệu Lan của mình nhắc nhở cho Trịnh Liệt nhớ những thứ Ân Triệu Lan làm với hắn, ám chỉ hắn không cần giẫm lên vết xe đổ ngày trước.
Trong kịch bản mà Trác Thư Nhiên dự tính sẵn, rồi cũng sẽ có một ngày y rời Trịnh Liệt mà đi. Khi đó y cảm thấy Trịnh Liệt phong lưu hoàn khố, lại từng có tình cảm với Ân Triệu Lan, căn bản không phải là đối tượng lý tưởng của y.
Nhưng chia tay thì cần một lý do. Vì thế Trác Thư Nhiên động não, nghĩ đến A Ngốc khi đấy đã đổi tên là Trịnh Minh Bảo.
Y nhìn thấy được Trịnh Liệt là thật tâm yêu thương Trịnh Minh Bảo, coi nó như con trai mà nuôi dưỡng, không có nửa phần ghét bỏ, thậm chí còn làm thủ tục pháp lý nhận nuôi nó. Nếu Trịnh Liệt sau này không có con trai thì Trịnh Minh Bảo nghiễm nhiên trở thành người thừa kế khối tài sản kếch xù của hắn. Trịnh Minh Bảo mặc dù ngu ngốc, nhưng lại biết phân biệt ai mới là người thật tâm yêu thương nó. Nếu có mặt Trịnh Liệt thì Trịnh Minh Bảo sẽ thân cận với hắn hơn y.
Quả nhiên không phải người một nhà, không vào cùng một cửa!
Trác Thư Nhiên nuôi nấng Trịnh Minh Bảo nhiều năm như vậy, dù rằng trong lòng chán ghét nó nhưng chưa bạc đãi nó lần nào, khi có Trịnh Liệt thì lại càng đặc biệt đối xử tốt với nó, như thế nào lại dưỡng Trịnh Minh Bảo thành một tên bạch nhãn lang?
(Bạch nhãn lang: ý chỉ vong ân phụ nghĩa)
Y cảm thấy, y chán ghét Trịnh Liệt, lại càng chán ghét Trịnh Minh Bảo!
Nếu như có một ngày tên Trịnh Liệt không có tiết tháo này toàn tâm toàn ý tin tưởng Trịnh Minh Bảo thì sao?
Trác Thư Nhiên quả thật có học qua tâm lý học, hơn nữa còn có bằng tiến sĩ. Y dùng tâm lý ám chỉ lên người Trịnh Liệt lẫn Trịnh Minh Bảo.
Điều này cần sự chuẩn bị lâu dài, y luôn lơ đãng đề cập tới những thứ tốt của Trịnh Minh Bảo bên tai Trịnh Liệt, ngẫu nhiên ra ám thị với hắn. Tỷ như, khen làn da Trịnh Minh Bảo mịn màng, sẽ khiến Trịnh Liệt muốn sờ, lại tỷ như, dạy Trịnh Minh Bảo gần gũi Trịnh Liệt, từng chút từng chút một, để Trịnh Liệt trong lòng nhận thức được “Minh Bảo Bảo là tiểu mỹ nhân, tiêu hồn thực cốt”, từ đó sinh ra dục vọng. Ngược lại, y dạy Trịnh Minh Bảo rằng “Trịnh Liệt là ba, nếu ba khiến nó đau nó sẽ ghét ba, không cần ba nữa”.
Chờ đến thời điểm thích hợp, Trác Thư Nhiên tùy thời tránh đi, để Trịnh Liệt dẫn Trịnh Minh Bảo đi.
Chỉ cần Trịnh Liệt chạm vào Trịnh Minh Bảo, bọn họ liền có lý do để rời bỏ hắn, hơn nữa còn có được sự áy náy của Trịnh Liệt và khoản bồi thường của hắn.
Thế nhưng, Trịnh Liệt lại là người tốt.
Trác Thư Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng Trịnh thiếu phong lưu hoàn khố thanh danh vang vọng Nam Phong thị cư nhiên lại là người tốt! Trịnh thiếu bá đạo tùy tiện, vậy nhưng trong lúc lơ đãng ôn nhu săn sóc lại có thể khiến người ta cảm động tới tận xương tủy.
Đến khi mọi chuyện tới trước mắt, Trác Thư Nhiên mới giật mình phát hiện bản thân không đành lòng nhìn hai cha con Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo tan đàn xẻ nghé! Trong tình huống cấp bách ấy, y chỉ có thể dùng phương thức thô bạo nhưng đơn giản để ngăn chặn bi kịch phát sinh.
Nhìn Trịnh Liệt hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cùng với Trịnh Minh Bảo bị kinh hách mà phát sốt, Trác Thư Nhiên đột nhiên cảm thấy, y cần phải hảo hảo nghĩ kỹ lại.
Biểu hiện sau khi tỉnh lại của Trịnh Liệt càng khiến Trác Thư Nhiên xao động. Nhìn thấy trong mắt Trịnh Liệt hiện tại chỉ có hững hờ đề phòng, chứ không còn là tín nhiệm quan tâm như trước, tâm Trác Thư Nhiên đau đớn co rút.
Sau đó y biết y chấp nhận trả giá đắt, chỉ cần Trịnh Liệt có thể đối xử với y như lúc ban đầu.
May mắn là bên người Trác Thư Nhiên vẫn còn Trịnh Minh Bảo. Trịnh Liệt có thể dứt tình tàn độc với bất cứ ai, trừ Trịnh Minh Bảo. Trước kia Trác Thư Nhiên cảm thấy Trịnh Minh Bảo không xứng có được nhiều như thế, hiện giờ lại thầm cảm thấy “may mắn” vì sự tồn tại của nó. May mắn rằng y có Trịnh Minh Bảo để ràng buộc Trịnh Liệt, may mắn rằng Trịnh Liệt không thực sự lãnh tâm lãnh tình như thế.
Không ai biết được rằng, Trác Thư Nhiên ngoài mặt thong dong bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương chờ đợi. Dù lợi thế y có được nhiều như vậy, nhưng nếu Trịnh Liệt không cần mà xoay người bỏ đi, y cũng không còn cách nào khác níu giữ hắn.
May mà mọi việc kết thúc tốt đẹp. Trác Thư Nhiên thực vừa lòng bản thân mình không khăng khăng cố chấp mà đối mặt với tình cảm của mình dành cho Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo.
Về phần vài sự thật chưa ai biết, cứ để nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời đi! Thứ quan trọng nhất bây giờ chính là hiện tại và tương lai. Trịnh Liệt đã muốn xóa bỏ mọi việc trước đây, tốt nhất là y cũng nên như thế.
Về phần ám chỉ vẫn còn lưu lại trong tiềm thức Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo…
“Tỉnh tỉnh, Trác Thư Nhiên.” Thanh âm trầm thấp nam tính vang lên bên tai Trác Thư Nhiên.
Trác Thư Nhiên mở mắt ra, ánh mắt vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn có chút lạnh lẽo mà trong sáng.
Trịnh Liệt vỗ vỗ mặt y “Đói bụng không? Ăn thứ gì đó đi!”
Trác Thư Nhiên ưỡn người một chút, cũng ngồi dậy “Tôi thấy không thoải mái. Cha nuôi đút tôi ăn được không?” Y nheo lại mắt, giống như con hồ ly giảo hoạt.
Bản tính ăn chơi đã nằm trong xương cốt Trịnh Liệt, số người ăn nằm với hắn nhiều vô kể, vậy nên vận động thể dục thuần túy trên giường đã không còn khơi gợi nhiều hứng thú của hắn lắm. Lúc còn ở cùng Ân Triệu Lan, khi rảnh rỗi hắn thường nghĩ tới vài tư tưởng lãng mạn, tùy lúc tùy người mà làm.
Ở với mấy con nuôi mặc dù có điểm tới đâu hay tới đó, nhưng trên thực tế mọi chuyện với hắn đều rất mới mẻ kích thích.
Lâu lâu mới thấy được Trác Thư Nhiên ôn hòa rộng lượng làm nũng, Trịnh Liệt liền lập tức sa bẫy, vội vàng mở hộp cơm của máy bay còn nóng hầm hập, gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Trác Thư Nhiên.
Gần đây Trác Thư Nhiên nghiễm nhiên trở thành trợ lý kiêm thư ký của Trịnh Liệt. Vé máy bay này là do y đặt. Đơn giản là vì hãng hàng không này nổi tiếng nấu đồ ăn ngon.
Đúng như Trác Thư Nhiên nói với Tần Trăn, nếu điều kiện cho phép, y luôn dành thứ tốt nhất cho Trịnh Liệt.
Mà tốt nhất này, rất nhiều thời điểm còn có thể phản pháo lại chính mình.(?)
Trác Thư Nhiên ăn cơm cảm thấy như được mở rộng tầm mắt, liền nắm tay Trịnh Liệt đẩy ngược về phía hắn để hắn ăn một miếng. Trịnh Liệt dung túng y, ngoan ngoãn há mồm ăn.
Khoang hạng nhất chỉ có hai người bọn họ, hai người đút cơm cho nhau đến bất diệc nhạc hồ. Bất quá cho dù có người khác ở đó thì chỉ sợ bọn họ cũng không kiêng nể gì ai.
Tiếp viên hàng không lúc tới phục vụ, vừa vén màn che liền nhìn thấy hộp cơm bị bỏ qua một bên, Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên ôm hôn nhau thắm thiết khó chia lìa. Cô tiếp viên mặt đỏ lên, khinh thủ khinh cước lui ra ngoài.
Sau khi phi cơ hạ cánh, Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên ra khỏi sân bay đi tới chiếc limousine đang chờ họ bên ngoài.
Bat mặc một thân quần jeans áo sơ mi đơn giản, đeo kính mắt, tập trung tinh thần vào chiếc notebook trên đùi. Vẻ mặt cậu ta không chút thay đổi, tuy rằng bộ dạng cậu ta thật sự rất ưa nhìn.
Ngồi bên cạnh Bat là một thanh niên lớn hơn cậu ta vài tuổi, nét mặt tương tự Bat vài phần, mặt tỏ vẻ lười biếng, chân tay dang thành hình chữ đại, giống như không cảm thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì. Nhưng mà Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đều theo bản năng rùng mình đề cao cảnh giác.
Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên cùng ngồi vào xe limo, Bat ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tựa như không nhận thấy sự hiện diện của bọn họ. Nhưng thanh niên ngồi bên cạnh thì giơ hai ngón tay, không một tiếng động nói “Hi”, coi như chào hỏi.
Trịnh Liệt nhướn mi, đang muốn mở miệng thì thanh niên kia lại đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác “suỵt”, ý bảo im lặng.
Trịnh Liệt thấy không thú vị tựa lưng vào ghế dựa xa hoa, kéo bàn tay Trác Thư Nhiên thưởng thức.
Trác Thư Nhiên dịu ngoan tựa vào vai hắn.
Thanh niên kia nhìn thoáng qua Trịnh Liệt, sau đó cao thấp đánh giá Trác Thư Nhiên, ánh mắt không chút kiêng dè.
Mặt Trịnh Liệt hơi trầm xuống, nâng chân đá một cước! Thanh niên kia nhanh nhẹn né tránh, nghĩ muốn đá lại liền không tự giác liếc mắt nhìn Bat đang ngồi cạnh, tức giận thu chân.
Trịnh Liệt nhân cơ hội đá bồi một đá!
Thanh niên kia nhịn không được muốn làm loạn, không ngờ Bat ngẩng đầu lên, cứng nhắc hô “Được rồi!”
Vì thế động tác đá chân của thanh niên đông cứng tại chỗ.
Bat thở phì phì nói “Anh, sao anh có thể vô lễ với chồng của Tomato như thế?”
Mặt thanh niên vặn vẹo một chút, sau đó không có việc gì thu chân, đập lưng thật mạnh vào ghế.
Kỳ thực Bat không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế lắm. Chỉ là cậu có vài phần kính trọng hacker Tomato aka Trác Thư Nhiên, vậy nên không muốn lưu lại ấn tượng xấu với Trác Thư Nhiên, hiển nhiên cũng phải lễ phép với “chồng của Tomato”.
Nhìn một màn Bat phụng phịu giáo huấn “anh trai Bat”, da mặt “chồng Tomato” run rẩy, nghiêng đầu hỏi Trác Thư Nhiên “Cậu sao lại sửa thành cái tên này?”
Trác Thư Nhiên nhỏ giọng nói “Trước đây tôi rất thích ăn cà chua, nhưng ở cô nhi viện rất ít khi được ăn, dù có cũng rất ít. Mà Minh Bảo Bảo lại thích ăn, nên tôi toàn nhường cho nó.” Mỗi khi nhường đều là không tự nguyện, nhưng A Ngốc khi đấy còn nhỏ quả thật rất cần dinh dưỡng.
Chuyện này khiến Trác Thư Nhiên sinh ra chấp niệm với cà chua. Sau này lúc đặt biệt danh cho thân phận hacker, không chút do dự liền dùng tên Tomato này.
Nghe được nguyên nhân, sắc mặt Trịnh Liệt trở nên không tốt. Bởi vì hắn có dự cảm hắn phải nhắm mắt bịt mũi chấp nhận cái tên “chồng Tomato” này.
Bat gọi Trác Thư Nhiên là Tomato, gọi Trịnh Liệt là chồng Tomato, uy danh Trịnh Liệt hắn quả thật bị giảm phân nửa. Anh trai Bat vì thế mà cười cười vui sướng khi thấy người gặp họa. Dù sao, so ra “Bat” vẫn hay hơn “Tomato”, mà “anh trai Bat” so với “chồng Tomato” thì còn dễ nghe hơn rất nhiều.
Bat đặt ký danh hacker của mình là Bat, đơn giản là vì cậu là fan của Batman. Trong phòng làm việc của cậu còn có một góc nhỏ dùng để chứa những vật phẩm liên quan đến Batman.
Cái danh hacker này nghe thì có vẻ rất uy phong lợi hại, nhưng kỳ thực hacker chỉ toàn là mấy tên thiên tài yếu ớt thiếu cơ bắp lắm bệnh tật trong người. Điểm này Trác Thư Nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là khả năng che dấu của y rất khá, hoặc là nói, y không nắm rõ lắm mao bệnh của bản thân.
Vào nhà của Bat, Bat và Trác Thư Nhiên lập tức đọc nhiều thiếu nam thiếu nữ vây quanh. Không nghi ngờ gì, vị thế của Tomato trong giới hacker chính là ngôi sao.
Chồng Tomato và anh trai Bat đều có gương mặt cao phú điển trai, nhưng cả hai đều bị các hacker ở đó bỏ qua không thèm đếm xỉa đến.
Hai đại nam nhân liếc nhau, từ mắt đối phương tìm thấy sự đồng cảm, sự không thoải mái phát sinh trên xe nhất thời vơi bớt.
Anh trai Bat ném cho Trịnh Liệt một điếu thuốc. Hai người đi ra ngoài sân hút.
“…..Anh lo mà coi chừng tiểu tình nhân của mình.” Anh trai Bat nhìn thấy Trác Thư Nhiên bị người ta vây quanh, chen lấn dính sát vào nhau, híp mắt bất mãn nói.
Trịnh Liệt liếc cậu ta “Cậu lo mà trông chừng ánh mắt của mình.” Hắn vẫn nhớ kỹ ánh mắt suồng sã của thanh niên khi nhìn Trác Thư Nhiên lúc ở trên xe.
Anh trai Bat bĩu môi. Cậu ta mới không thèm nói cho Trịnh Liệt biết, cậu ta chỉ muốn nhìn xem thanh niên tên Tomato kia có gì hay ho mà được em trai mình kính trọng đến vậy. Cậu ta làm anh trai nó hai mươi năm còn không được như thế, Trác Thư Nhiên lại được, thử hỏi cậu ta không khó chịu sao được?
Lúc này, mao bệnh mà chính Trác Thư Nhiên cũng không rõ lắm, bất ngờ phát tác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]