Những ngày sau đó, Ngạn Bách Ngôn mặt dày bám riết ba mẹ con Sơ Sênh không rời nửa bước. Anh bỏ tất cả công việc lại phía sau, mục đích chỉ để bồi dưỡng thêm tình cảm cha con, vợ chồng. Sau khi nghe Ngạn Bách Ngôn thông báo tin vui, cha mẹ anh vô cùng mừng rỡ. Người suиɠ sướиɠ nhất lúc này chính là bà Kiều Dung, suốt cả buổi, nụ cười của bà luôn dãn rộng tới tận mang tai. 
- Đấy, tôi đã nói rồi mà! Ngay từ khi nhìn thấy hai đứa nó sánh đôi đi bên nhau, tôi đã bảo Bách Ngôn và Sơ Sênh có tướng phu thê. Vậy mà lúc đó ông còn không chịu tin tôi! 
Thấy vợ đưa mắt nguýt dài, hàm ý trách móc, ông Ngạn chỉ cười khì khì lấy lòng: 
- Thôi nào! Bà nói gì cũng đúng hết cả. Bây giờ, nhiệm vụ của chúng ta là đến đón ba mẹ con Sơ Sênh trở về Ngạn gia. Hai đứa nhóc cũng đã thiếu thốn nhiều rồi! 
Bà Kiều Dung thở dài, đôi mắt rơm rớm nước: 
- Khổ thân ba cục kim cương của tôi! Đợi Bách Ngôn trở về, tôi phải đánh cho nó một trận nên thân mới được! 
Tại nhà hàng hải sản lớn trong thành phố… 
- Cha, sao mắt của cha lại có màu xanh? 
Quả Đào ngồi trong lòng cha, giơ ngón tay bé bé, xinh xinh chỉ vào mắt Ngạn Bách Ngôn đầy thắc mắc. Trước câu hỏi ngây ngô của con, anh chỉ cười trừ, sau đó cắn lên má con đầy cưng nựng: 
- Cha con vốn là người lai. Nhìn xem này, mắt con cũng có màu xanh đấy! 
Cả nhà bốn người đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-tha-cho-em/1466601/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.