Chương trước
Chương sau
Hừ! Cô muốn phản kháng?
Nguyên Vũ trừng mắt quát lớn, không quên ra hiệu cho Khương Hiểu cùng nhau áp sát Sơ Sênh, bao vây cô trước sau. Sơ Sênh vẫn chỉ cười lạnh, vươn vai mấy cái, sau đó nhếch môi châm biếm:
- Là cô xúi giục Khương Hiểu trước? Hay Khương Hiểu là người đầu tiên bày ra cái trò bỉ ổi này?
Nghe Sơ Sênh chất vấn, Khương Hiểu vẫn vênh mặt làm ngơ. Có lẽ, cô ta không biết rằng, chọc giận Sơ Sênh chẳng giác gì tự chôn thây xuống mồ.
Rầm!
Tiếng động lớn bất ngờ vang lên chói tai, cùng với đó là thân hình mảnh mai của Khương Hiểu bị Sơ Sênh kéo mạnh, tàn nhẫn dùng chân đạp lên bụng. Đòn tấn công bất ngờ này khiến Khương Hiểu không chống trả kịp thời, trực tiếp ngã văng ra đất, má đập mạnh lên thành bồn, tức khắc sưng đỏ.
- Con… con khốn! Mày dám đánh tao?
Khương Hiểu một tay ôm má, tay còn lại run run chỉ trỏ về phía Sơ Sênh mà gào lớn. Gương mặt xinh đẹp của Sơ Sênh vẫn lạnh tanh. Cô lách người về phía cửa, ngang nhiên vặn nắm khóa, chốt lại.
Khương Hiểu cùng Nguyên Vũ giương mắt lên nhìn, hò hét gọi nhau cùng lao tới đánh trả Sơ Sênh. Sơ Sênh nhằm chuẩn hướng Khương Hiểu, nhặt chiếc xô đựng rác nằm ở góc nhà vệ sinh, đem úp lên đầu cô ta.
- Á… á…
Khương Hiểu gào lên ầm ĩ, ngồi phịch xuống đất, run rẩy kéo xô rác ra khỏi đầu mình. Từng cọng chất thải bẩn thỉu đổ đầy lên tóc cô ta, sau đó rơi xuống váy áo, khiến Khương Hiểu lập tức ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Nguyên Vũ cũng chùn hẳn chân, không dám bước về phía Sơ Sênh. Lần này, Sơ Sênh đã hoàn toàn nổi giận. Cô lao tới, dùng tay quấn chặt mái tóc dài của Nguyên Vũ vào cổ tay, sau đó hung hăng kéo mạnh cô ta vào trong một buồng vệ sinh gần đó.
- Buông ra! Sơ Sênh, cô muốn giở trò gì? Tôi sẽ báo cáo với Tiền Tịnh, để bà ta tống cổ cô khỏi tập đoàn giải trí!
- Được! Để tôi chống mắt lên nhìn ngày tôi bị cô đuổi ra khỏi nơi đây sẽ như thế nào đấy!
Sơ Sênh cười gằn.
Cô nắm chặt tóc Nguyên Vũ, đem cô ta kẹp giữa hai chân mình. Mặc cho Nguyên Vũ chống trả kịch liệt, hai tay quơ quào loạn xạ, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay mạnh bạo của Sơ Sênh.
Sơ Sênh dùng lực, ấn mạnh đầu cô ta vào trong bồn cầu. Nguyên Vũ khóc lóc thảm thiết, trong miệng và mũi liên tục dính đầy nước. Cảm giác lợm giọng không ngừng cuộn trào trong khoang bụng cô ta, khiến cô ta sống dở, chết dở.
- Đây đâu phải là lần đầu tiên cô giở trò với tôi, hả Mộc Nguyên Vũ? Là kẻ nào sai người theo dõi, hòng cưỡиɠ ɦϊế͙p͙ tập thể tôi? Là kẻ nào xúi giục cánh báo chí, thêm mắm dặm muối mắng nhiếc tôi? Là kẻ nào ngắt thiết bị điện, hòng khiến tôi mất mặt, ê chề trước nhạc sĩ Tuệ Mẫn? Nào, còn thiếu gì nữa, cô tự nói được không?
Cơ thể Nguyên Vũ không ngừng run lẩy bẩy. Trong buổi hẹn họp mặt cùng Ngạn Bách Ngôn lần trước, đám người côn đồ bám đuôi Sơ Sênh chính là người của Nguyên Vũ. Sở dĩ cô biết, đó là khi bị đánh, chúng buột miệng tự khai. Sơ Sênh không muốn làm to chuyện nên chấp nhận làm ngơ, âm thầm bỏ qua cho Nguyên Vũ.
Vậy mà cô ta còn không biết điều, hãm hại cô hết lần này tới lần khác!
Chưa dừng lại, Sơ Sênh cúi người, với lấy cây cọ bồn cầu nằm lăn lóc dưới đất, dùng tay mở miệng Nguyên Vũ, không chần chừ liền trực tiếp đưa cọ vào miệng cô ta.
- Nguyên Vũ, miệng cô rất thối! Nay tôi thay mặt cho những người bị cô ganh ghét hãm hại, giúp cô chà sạch cái miệng này!
- Đừng mà!
Nguyên Vũ gào khóc thê thảm. Thứ mùi hôi hám cùng đống tóc rụng liên tục bám dính vào trong khoang miệng cô ta. Nếu được hỏi Nguyên Vũ về ngày tận thế, có lẽ cô ta sẽ không do dự liền trả lời ngay, chính tại khoảnh khắc này, não bộ Nguyên Vũ dường như muốn chết.
Ọe… ọe… ọe…
Sơ Sênh buông tay, mệt mỏi tựa lưng vào thành tường, thẫn thờ nhìn hai kẻ lòng dạ rắn độc bị mình dạy cho một bài học đang nằm bẹp trên đất. Khóe môi xinh đẹp tựa mật nhẹ nhàng cong. Là anh, chính anh đã dạy cho cô thế nào là mạnh mẽ, thế nào là chống trả!
- Sênh, hãy nhìn đám hoa kia, có biết vì sao bông hướng dương đó lại mọc chen rễ với cây nhỏ kia không?
Ngạn Bách Ngôn xoa xoa đầu cô, cười nhạt hỏi.
Sơ Sênh lắc đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên bông hoa hướng dương đang cắm rễ sâu cùng một lỗ đất với cây hồng gai. Đây là hiện tượng đầu tiên mà cô trông thấy hoa lồng hoa như vậy.
Ngạn Bách Ngôn dùng tay, giật phăng bông hoa hướng dương ra khỏi mặt đất, đem đặt lên tay nhỏ Sơ Sênh, giọng nói cũng nhất thời trở nên lạnh lẽo:
- Bởi vì nó phải tồn tại. Trong thế giới tàn nhẫn này, mọi vật luân hồi, chúng ta ắt phải sinh tồn. Đơn giản thế thôi, Sênh thật ngốc nghếch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.