Vết thương không quá sâu, Ngạn Bách Ngôn được cầm máu kịp thời, tinh thần tương đối ổn định. Việc đầu tiên sau khi anh thức dậy, đó là hỏi A Hào về tình hình của Sơ Sênh lúc này. Đối với anh, cô luôn quan trọng tới như thế. Sự việc Lã Hinh đâm trọng thương anh, Ngạn Bách Ngôn cũng bỏ qua, không làm căng mọi chuyện. Bởi vì anh biết, cô gái nhỏ anh yêu vốn dĩ không thích ồn ào. 
Được hỏi, A Hào không biết nên trả lời ông chủ của mình sao cho phải. Anh dùng tay xoắn lấy vạt áo, thở dài một tiếng: 
- Tiểu thư nói, cô ấy sẽ không bao giờ tới đây nữa. 
Sáu từ này thốt ra, hoàn toàn khiến tâm can Ngạn Bách Ngôn chết lặng. Anh chống tay lấy đà, định bụng đứng dậy, liền bị vết thương ở hông làm cho kêu lên, đành phải quay trở lại vị trí. 
- Chết tiệt! Đến chừng nào mới lành lại da! 
Nhìn A Hào vẫn đứng ngây ngốc trước mặt, xem chừng có điều khó nói. Hai mắt A Hào đảo liên tục, chốc chốc lại rũ người, buồn bã. Vừa nhìn Ngạn Bách Ngôn liền biết, chắc chắn có chuyện không hay đã xảy ra. Anh nghiêm mặt, trầm giọng hỏi lại lần nữa: 
- Từ khi nào cậu lại muốn giấu giếm tôi? 
A Hào giật thót, bờ môi mím chặt. Cuối cùng, anh rút điện thoại, gõ nhanh vài chữ, sau đó đem tới trước mặt Ngạn Bách Ngôn. 
- Thực ra, em vì lo cho sức khỏe của ông chủ nên muốn trình bày sau. Tuy nhiên, nếu không nói, em chỉ e tiểu thư sẽ gặp chuyện chẳng lành. 
Chỉ biết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-tha-cho-em/1466578/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.