Thời điểm ở doanh trại, Dịch Phàm chỉ là một tên binh nhì bình thường như bao người khác. Cho dù anh có là con trai của tổng tư lệnh cũng không được đặc cách, thậm chí còn chịu sự quản giáo nghiêm ngặt từ cha mình.
Mỗi ngày đều đặn, anh đều phải dậy sớm để dọn dẹp phòng ngủ tập thể, sau đó ra ngoài quét sân, nhổ cỏ, tưới rau. Những việc vốn chia đều cho người khác, lại đổ dồn hết lên người anh, ấy vậy mà mấy tên bạn cùng phòng chưa bao giờ nghe anh than vãn gì cả.
Mối quan hệ của họ ban đầu từ căng thẳng, xa cách dần dần dịu đi.
Thời gian trôi qua, bọn họ trở thành binh nhất, cũng trở thành bạn bè.
Trong một lần đi cứu trợ, cơn bão kéo dài đã khiến vách đất trên con đường mòn trở lại thành phố bị sạt lở. Băng qua ngọn đồi mới đến được chỗ an toàn, nhưng tiếng ầm ầm bất chợt vang lên, một lượng lớn đất đá phía bên cạnh bất ngờ đổ ập xuống, kéo theo cả cây cối và những thứ khác.
Gần như chỉ trong vài giây, nó đã lao nhanh đến trước mặt của mọi người như một con quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng họ. Tiếng la hét nhất thời vang vọng, những người phía trước vội vàng bỏ chạy để giữ mạng, đám binh nhất phản ứng nhanh, tóm được mấy đứa trẻ ôm chạy ra ngoài…
“Nhanh lên! Chạy nhanh lên!”
Bọn họ mặt mũi đều lấm lem, trong nước mưa còn mang theo bùn, mắt chẳng thể mở lên nổi, họ thậm chí không nhìn rõ được rốt cuộc phía sau tình hình ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-tha-cho-em/1466576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.