Đây là đâu?
Sơ Sênh mơ hồ mở mắt, cảm thấy cánh tay phải rất tê buốt, đau nhói. Nhìn đống dây truyền chằng chịt trên cổ tay, cô cũng hiểu ra vấn đề. Sơ Sênh đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu hai ngày hai đêm. Trong suốt thời gian cô nằm viện, người chăm sóc cho cô không ai khác ngoài Ngạn Bách Ngôn.
Con người vốn lạnh lùng, cao ngạo kia nhiều khi lại trở nên ấm áp đến như thế, khiến Sơ Sênh cảm thấy có chút khó hiểu. Cô cũng không biết, từ khi nào chính bản thân cô lại trở nên sợ hãi trước Ngạn Bách Ngôn, mặc dù anh vẫn luôn quan tâm cô theo một cách riêng biệt.
Cách riêng biệt ấy... Sơ Sênh thấy sợ, rất sợ.
Cạch...
Ngạn Bách Ngôn mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một hộp cháo gà vẫn còn nóng hổi. Thấy cô đã tỉnh, gương mặt anh vẫn không chút lay động, chỉ lạnh nhạt hỏi:
- Thấy trong người thế nào?
Sơ Sênh nhìn xuống phần ngực đã được băng bó của mình, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng hé mở:
- Con không sao. Chỉ hơi đau một chút!
- Không chết được đâu!
Ngạn Bách Ngôn tùy ý nói ra một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sơ Sênh, chìa hộp cháo gà về phía cô. Mùi thơm ngào ngạt len lỏi vào trong khoang mũi, đánh thức dạ dày vốn đã rỗng tuếch của cô từ lâu.
Sơ Sênh đón lấy hộp cháo, cầm thìa xúc thử từng muỗng. Tuy nhiên, hai bả vai của cô đã mỏi nhừ vì cắm dây truyền nhiều, khiến Sơ Sênh nhăn mặt khổ sở.
Nhận ra điều này, Ngạn Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-tha-cho-em/1466550/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.