Lưu Ly bước vào, người giúp việc lập tức khép cửa phòng lại động tác dứt khoát nhẹ nhàng. Cô đứng đó một lúc, năm phút trôi qua vẫn không thấy Ninh Ngọc quay đầu lại.
Lưu Ly thử thăm dò:
"Ninh Ngọc? Cô dụ tôi đến đây chỉ để nhìn lưng cô thôi à?"
Nghe được giọng nói của Lưu Ly, khóe môi Ninh Ngọc bất giác khẽ nhếch lên. Nhưng ngay sau đó liền biết mất, cô ta thản nhiên nói:
"Thấy sao? Tôi bây giờ rất đáng thương có đúng không?"
Ninh Ngọc đột nhiên hỏi như vậy làm Lưu Ly nhất thời không biết nói gì, cô chỉ cười nhẹ:
"Cười nhạo người khác không phải là thói quen của tôi, còn về việc cô có đáng thương hay không cũng không khiến tôi bận tâm."
Ninh Ngọc lại bất tri bất giác nở nụ cười, một nụ cười châm biếm:
"Không tồi! Khẩu khí này không hổ là người ở bên cạnh Diệp Sở bao nhiêu năm, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như vậy."
Nghe cô ta nhắc đến Diệp Sở, Lưu Ly cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc chỉ lạnh lùng đưa bức ảnh ra trước mặt Ninh Ngọc:
"Cô nói đi, chuyện này là sao?"
Ninh Ngọc ngừng cười, cô ta nhìn bức ảnh đó vài giây, sau đó lại như chìm trong hồi ức rồi nói:
"Những gì tôi biết chỉ là một nửa mà thôi, còn nửa còn lại cô phải đi hỏi Diệp Sở"
"Cái gì?"
"Toàn bộ chân tướng của năm đó, chỉ có Diệp gia là người rõ ràng nhất"
Lưu Ly kinh ngạc, chuyện này tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-ngon-tinh/2640629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.