Cô giáo chủ nhiệm năm nay của tôi rất xinh đẹp và trẻ trung. Nhưng không hiểu sao, những lần sắp họp phụ huynh cô đều nhắc nhở tôi:
"Diệp Lưu Ly, sắp tới em nhớ nói ba em tới họp nhé!"
Nhưng tất nhiên, cha nuôi tôi rất bận, ông ấy làm gì có thời gian đi họp. Hơn nữa, nếu ông ấy mà đem bộ mặt sát khí của mình tới lớp thế nào người khác cũng sẽ bị hù dọa một trận ra trò. Nhiều lần, tôi đều phải nhờ quản gia đi họp giúp.
Nhưng lần này là cuối kì 2, cô giáo lại nhắc nhở nghiêm trọng hơn:
"Em nhất định phải mời ba em tới đấy! Không thì cô không xếp hạnh kiểm được đâu"
Tôi cảm thấy có chút bực mình, làm gì mà cứ muốn cha nuôi mình đến cho bằng được vậy chứ! Chỉ sợ tới lúc gặp rồi lại bị dọa cho xanh lét rồi không biết nói gì luôn ấy. Vậy là tôi về nhà, quẳng cái cặp trong phòng rồi chạy đi tìm cha nuôi.
"Cha nuôi"
Ông ấy đang đọc sách, thấy tôi thì ngẩng mặt lên. Khuôn mặt vẫn chẳng có gì thay đổi so với nhiều năm trước, vẫn lãnh đạm như vậy nhưng lại tỏa ra một tầng nắng dịu dàng:
"Cha đây"
Tôi vò đầu bứt tóc, khó xử nói:
"Ngày mai cha nuôi đến lớp họp phụ huynh cho con được không? Chẳng hiểu sao cô giáo cứ một mực đòi cha nuôi đến cho bằng được!"
Ông ấy cười, rất lâu rồi tôi mới thấy ông ấy cười. Nụ cười thực sự còn đẹp hơn so với tám năm trước:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-ngon-tinh/2640563/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.