"Hé lô, em yêu!" 
Một tiếng nói liền khiến không gian ồn ào bỗng yên ắng lạ thường, những người giúp việc xung quanh như bất động, tất cả dồn sự chú ý về phía Lâm Tạ Phong. Trên mặt ai ai cũng hiện rõ sự kinh ngạc, in nguyên hàng chữ: "Có phải tôi đang nằm mơ không?" 
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của anh! 
Thẩm Tư Linh nhếch mép cười, đôi mắt híp lại, cái chày trên tay cô lên xuống theo nhịp chậm dần, cất giọng rồi từ từ hạ thấp âm lượng ở chữ cuối: 
"Hé lô, anh đi đâu mới về đó?" 
"À thì anh đi ra ngoài hóng gió một chút." Lâm Tạ Phong cười gượng gạo, ngón tay chỉ ra ngoài sân vừa nói. 
"Hóng gió? Anh hóng gì từ sáng tới trưa luôn vậy anh?" Thẩm Tư Linh bỏ cái chày xuống bàn, cô từ từ đi lại gần anh. 
"À thì... Thì anh đi hóng gió sẵn... Sẵn đi mua một chút đồ mà." Lâm Tạ Phong toát mồ hôi hột, hai mắt cứ đảo qua đảo lại nghĩ cách nói dối cô. 
Thẩm Tư Linh nhìn bộ dạng này của anh cũng thấy tội nghiệp mà cũng thấy buồn cười nhưng cô vẫn muốn chọc anh một chút nữa. 
"Đi hóng gió, mua đồ, anh có cần mặc vest đẹp vậy không?" Thẩm Tư Linh chỉ ngón tay vào áo khoác vest anh đang mặc. 
"Em đừng hỏi nữa! Anh thừa nhận là anh đến Lâm Thị! Tại ở Lâm Gia anh không có gì làm thấy rất khó chịu, hơn một tuần rồi anh chưa đến công ty nên là anh có ghé một... Một chút!" 
"Em biết là anh tham công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-nuoi-con-han-nguoi/1497484/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.